Cô giãy dụa muốn đứng lên.
Nhưng tay anh lại vịn chặt vai của cô, cô chỉ có thể bị ép ngẩng đầu lên: “Anh làm gì vậy?”
“Đừng lộn xộn, của em.”
Bàn tay đàn ông khô ráo ấm áp nhẹ nhàng đặt lên đỉnh.
đầu của cô, sau đó dịu dàng đỡ người cô dậy, tầm mắt dừng trên mắt cá chân của cô.
Cô bỗng nhiên đỏ mặt, theo bản năng muốn trốn tránh, cũng không nghe tiếp nửa câu sau xem anh muốn nói gì.
Sau khi thân hình cô ổn định lập tức muốn đứng dậy, hai chân cô dùng sức, khoảnh khắc tiếp theo đột nhiên nghe thấy một tiếng “rắc”!
Sắc mặt cô gấp gáp biến đổi, vừa tế nhị vừa luống cuống ngã ngược lại trong ghế sofa, vẻ mặt mờ mịt.
Anh chậm rãi thong thả nói cho hết nửa câu sau: “Chân của em bị treo rồi”.
"..” Nụ cười trên mặt cô cứng đờ.
Xương của cô hình như lệch vị trí rồi!
Anh cúi đầu xem xét thương thế của cô, duỗi hai ngón tay ra nhéo nhéo, cười như không cười: “Không biết có phải là do bà chủ Hoắc ngu thật hay là vì muốn làm cho tôi chú ý đây, đi đường mà còn có thể té lộn nhào, còn làm cho xương bị lệch vị trí nữa, chẳng lẽ chỉ số thông minh của bà chủ Hoắc đã dừng lại ở mốc trước năm mươi rồi hả?”
Cô thoáng cái nghẹn họng.
Anh cúi người nhẹ nhàng đè lại mắt cá chân của cô, sờ lên vị trí xương cốt sau đó nhíu mày.
“Tôi đi tìm người nối xương cho em”.
“Không.” Cô vừa định nói không cần, nối xương mà thôi, chính cô tự làm cũng được.
Nhưng cô lập tức nghĩ lại, anh thích con gái yếu đuối, bây giờ cô cần phải giả vờ yếu đuối mới được.
Một cô gái yếu đuối chắc chắn sẽ không biết nối xương, lại còn sợ đau.
Vì thế cô lập tức nuốt những lời kia xuống, tủi thân hề hề: “Ngài cửu thật tốt, cám ơn anh đã quan tâm tôi”
Hoắc Việt Bách: "..” Giả vờ à, vẫn còn giả vờ được à!
Bác sĩ gia đình rất nhanh đã chạy tới hoàn tất nối xương cho cô, lại thoa dầu thuốc, giày vò xong đã qua mười giờ.
Anh nhìn thấy cô đã ngủ, ánh mắt hơi nheo lại.
Đến cùng thì hôm nay cô có phát hiện ra bí mật của anh hay không?
Chuyện này ngoài Lâm Khiếu Phương cùng với mấy người bạn thân thiết ở bên ngoài ra, không có ai biết cả.
Hôm nay là do anh chủ quan cho nên mới để cho cô biết được việc này, nếu như cô không phát hiện thì tốt, nếu như phát hiện...!
Anh thở dài một tiếng, đúng là một cái rắc rối không nhỏ.
Hôm sau, sau khi cô thức dậy đột nhiên nhớ tới hôm nay Diệp Khánh Thy được anh mời tới Thủy Nguyệt Vân Sơn.
Cô im lặng suy nghĩ nửa ngày, tìm từ trong tủ quần áo ra một bộ váy chênh lệch phong cách rất lớn với cô để mặc, hóa
trang, đeo kính râm lên, còn đổi thành kiểu tóc uốn xoăn lọn lớn, uyển chuyển lả lướt đi xuống lầu.
Lâm Khiếu Phương phụt một tiếng phun ra tới, giọng điệu cực kỳ hoảng sợ:
“Ngài Cửu, anh Cửu! Ngài...!anh bỏ vợ, đưa người phụ nữ khác về nhà rồi à?”
Đầu ngón tay anh khựng lại, ngước mắt nhìn về phía người trên lầu.
Anh cười nhạo: “Vết thương ở chân khỏi rồi sao?”
Lâm Khiếu Phương lại càng hoảng sợ hơn: “Ngài Cửu, anh không những đưa người phụ nữ khác về nhà mà còn quan tâm người phụ nữ khác như vậy, anh...!anh...!anh nói xem vợ anh phải làm sao bây giờ?”.
Bên dưới kính râm là gương mặt trắng nõn của cô, còn có đôi môi đỏ mọng động lòng người kia.
Cô tùy ý vuốt ve mái tóc xoăn của mình, dựa vào trên lan can cầu thang, cười đến quyến rũ lòng người.
Anh khẽ cười một tiếng: “Lâm Khiếu Phương, cậu đi ra ngoài đi”
Lâm Khiếu Phương: “.”
Không phải chứ, anh đã yêu đương vụng trộm mà còn muốn vụng trộm ở ngay trước mặt tôi sao?
Ngài Cửu, anh thật sự không sợ tôi bí mật báo cáo cho bà chủ à?
Cô mặc một cái váy đuôi cá bao phủ toàn thân, phác họa ra dáng người hoàn mỹ, đứng ở trên bậc thang nhẹ nhàng mỉm cười nhìn anh: “Ngài cửu”.
Cô vừa mới soi gương, cảm thấy hôm nay bản thân rất đẹp.
Nếu như anh cửu cũng cảm thấy đẹp, liệu có thể nhân cơ hội này hôn một cái hay không, sau đó đi uống trà chiều một chút...!
Anh nhíu mày: “Ở đó uốn éo cái gì? Eo của em bị gãy rồi à?"
Diệp Mộc Châu: “.”
Danh Sách Chương: