Trên mặt Dương Thanh Nguyệt lập tức lúc đỏ lúc trắng, cái câu “Tình nhân chưa được chứng nhận” và “kẻ thứ ba” như là tát lên mặt bà ta vậy, nóng bỏng rát đau.
“Nếu tổng giám đốc Giản không tuân thủ ước định, vậy thì xin lỗi, ngài Cửu sẽ chấm dứt hợp tác với nhà họ Giản”.
Lâm Khiếu Phương vừa dứt lời, di động cha Giản bỗng vang lên, ông ta vừa nghe xong thì vẻ mặt biến đổi mạnh, hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Mộc Châu một cái, vội vàng rời đi.
Cơ thể Diệp Gia Trường lung lay hai cái.
Tần Dật Thanh cũng mỉm cười: “Tổng giám đốc Diệp, chuyện đơn giản như vậy mà ông cũng không phân rõ ai đúng ai sai, xem ra hợp tác giữa hai chúng ta cũng không cần tiếp tục nữa.”
Diệp Gia Trường kinh hoàng tột cùng: “Tổng giám đốc Tần..”
“Từ trước đến nay tôi và nhà họ Giản không hợp nhau, nếu tổng giám đốc Diệp giúp đỡ nhà họ Giản hãm hại con gái của mình, khiến cho tôi đủ lý do nghi ngờ sau này tổng giám đốc Diệp sẽ không giúp nhà họ Giản đối phó với tôi”.
Tần Dật Thanh lạnh nhạt như chẳng hề hấn gì: “Tổng giám đốc Diệp, tạm biệt” “Tổng giám đốc Tần, Tổng giám đốc Tần! Hiểu lầm thôi, chỉ là hiểu lầm thôi.” Diệp Gia Trường hơi lảo đảo, sao lại thế này...!
Vừa rồi nhà họ Giản uy hiếp ông ta, nếu không bắt Diệp Mộc Châu xin lỗi thì sẽ rút đầu tư, bây giờ nhà họ Giản đã mất mặt, hợp tác nhất định sẽ thất bại.
Tần Dật Thanh lại vì chuyện này muốn dừng hợp tác với ông.
Vì sao hướng nào cũng không thuận lợi hết vậy? Đúng, Diệp Mộc Châu, đều là do Diệp Mộc Châu!
Nếu như con khốn này ngoan ngoãn để cô Giản hãm hại, bây giờ sao xảy ra nhiều chuyện như thế chứ?
Dương Thanh Nguyệt cũng cảm thấy chuyện này quá trùng hợp, dường như là bắt đầu từ khi Diệp Mộc Châu đắc tội cố Giản...!
Nghĩ đến đây, Dương Thanh Nguyệt nhịn không được nhìn về phía Diệp Mộc Châu.
Diệp Mộc Châu vẫn mang dáng vẻ một bình hoa, từ đầu đến cuối đều đứng một bên mỉm cười, từ sau khi hai người Tần Dật Thanh và Lâm Khiếu Phương đến đây, cô không hề nói năng một lời.
Nhưng Dương Thanh Nguyệt lại có một cảm giác, con khốn này không còn giống như trước kia nữa
Không...!Sao có thể.
Diệp Mộc Châu chỉ là một đứa nhà quê từ nông thôn lên, mấy năm qua còn bị bà ta cố ý nuôi dạy thành một đứa bỏ đi, sao lại có năng lực đùa giỡn nhà họ Giản chứ?
Nhất định là do bà ta nghĩ sai rồi!
Chờ hai người đi rồi, Diệp Gia Trường mới nổi giận đùng đùng ném cái tàn thuốc: “Đồ sao chổi!”
Dương Thanh Nguyệt đảo mắt, ra vẻ bị thương: “Thật lạ...!Mấy năm qua danh tiếng của Mộc Châu trong giới nhà giàu không tốt, hơn nữa Sĩ quan Lâm là người nhà họ Hoắc, sao lại giúp Mộc Châu chử...!Và cả Tổng giám đốc Tân...”
Diệp Gia Trường bình tĩnh lại: “Cũng đúng, danh tiếng của Diệp Mộc Châu thể nào chúng ta biết rất rõ, hai vị này là rồng trong biển người, tại sao lại giúp Diệp Mộc Châu?”
Dương Thanh Nguyệt cắn môi nói: “Không biết nữa...!Ôi, nếu là Khánh Thy, nhất định sẽ không gây chuyện...!
Nhắc tới Khánh Thy, đôi mắt Diệp Gia Trường đột nhiên sáng ngời: “Tôi đã biết!”
“Bọn họ biết nhà họ Diệp có một đứa con có thanh danh rất tốt, nhất định là bọn họ đã coi Diệp Mộc Châu thành Khánh Thy! Nếu không thì sao hai vị này này lại giúp Diệp Mộc Châu? Tổng giám đốc Tần thì không nói, còn Sĩ quan Lâm là người nhà họ Hoắc, Khánh Thy lại là con dâu tương lai của nhà họ Hoắc, nhất định là Sĩ quan tâm giúp Khánh Thy!”.
“Cuối cùng Diệp Mộc Châu lại nói với Sĩ quan tâm, cô ta mới là vị hôn thê của Ngạn Lâm, thể mà sĩ quan Lâm lại tin, cho nên mới cố hết sức giúp đỡ Diệp Mộc Châu, cái đứa con gái bất hiểu này, vậy mà lại giành lấy phúc phận của Khánh Thy!”
Dương Thanh Nguyệt cụp mắt: “Tôi không cầu mong gì nhiều, chỉ cầu đồ của Khánh Thy đừng bị Mộc Châu cướp đi.”
“Yên tâm đi, qua thời gian nữa tôi sẽ để cho Khánh Thy đi gặp hai người kia, tài nguyên của nhà họ Diệp chúng ta sẽ trở về lại thôi!”
Diệp gia và nhà Hoắc Ngạn Lâm, đã không thể tách rời.
Tuy rằng đó là công lao Diệp Mộc Châu, nhưng Diệp Mộc Châu không có số hưởng phúc, chỉ có thể để Khánh Thy thay thế.
Dù sao, tuy rằng Diệp Mộc Châu giúp dòng họ Hoắc Ngạn Lâm nổi bật, nhưng người mà Hoắc Ngạn Lâm thích chính là Khánh Thy mà, không có Khánh Thy, sao Ngạn Lâm có thể chịu đựng Diệp Mộc Châu thời gian dài như vậy?
Diệp Mộc Châu rời đi cùng Lâm Khiếu Phương, bỗng nhiên nhớ đến gì đó: “Vì sao bọn họ đều gọi anh là Sĩ quan Lâm?”
Vẻ mặt Khiếu Phương lập tức cứng đờ
Danh Sách Chương: