Mục lục
Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 204

Vẻ mặt của một bác sĩ không được ổn cho lắm: “Loại độc này phải uống vào mới có tác dụng, so với việc chất vấn chúng tôi thì chi bằng bà Hoắc hãy ngẫm lại xem ba tiếng trước mình đã uống cái gì đi!”

Mọi người nuốt nước bọt, hiểu rồi.

Chỉ có bà Hoắc mới có thể vào phòng trà, không thể có người nào hạ độc được.

Trà đều đã được thử độc, đưa từng thứ lên, lúc đưa đến tay bà Hoắc chắc chắn không có độc, nhưng uống vào thì lại có độc.

Người hạ độc chính là bà Hoắc!

Diệp Mộc Châu thở dài sâu sắc, hơi khịt mũi, lộ rõ vẻ oan ức.

“Tôi biết là tôi không xứng với nhà họ Hoắc. Bà Hoắc muốn đuổi tôi ra ngoài thì nói thẳng là được rồi, không cần thiết phải khiến mình và bà Bạch, cả cô Bạch đây nữa cùng bị hủy dung để giá họa cho tôi.”

Diệp Mộc Châu đổi giọng: “Hay phải nói rằng đây là kế hoạch của cả ba người? Dù sao đuổi được tôi ra khỏi nhà học Hoắc rồi, cô Bạch có thể gả cho chồng tôi, ai da… Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi, cô Bạch, chúc cô và chồng tôi sống hạnh phúc, hu hu..”

Dứt lời, cô che miệng khóc lóc rồi bỏ chạy.

Hoắc Việt Bách: “…”

Hoắc Việt Bách kéo cánh tay cô lại, dịu dàng an ủi: “Ngoan, tôi sẽ không ly hôn với em đâu.”

Diệp Mộc Châu khịt khịt mũi: “Hu hu, nhưng mẹ anh muốn em ly hôn với anh. Lần này gán cho em tội hủy dung, lần sau có khi sẽ là tội giết người, em yếu đuối lắm, không chịu được đâu”.

Bác sĩ cũng không nhìn nổi nữa, bọn họ là bác sĩ của Liên minh y học, đến bà Hoắc cũng phải nể mặt, vì vậy nghĩ gì nói đấy.

“Cô Bạch, tự hủy gương mặt để đổ tội cho người khác, còn gọi chúng tôi đến, cô nghĩ người của Liên minh y học rất rảnh rỗi, ngày nào cũng diễn cung đấu với cô sao?”

Một người khác cũng lên tiếng: “Đúng thế, chuyện này không hề liên quan gì đến bà chủ Hoắc. Cô Bạch, cho dù các người muốn đuổi bà chủ Hoắc ra khỏi nhà họ Hoắc thì cũng nên làm cho kín kẽ mới phải, kẽ hở lớn như vậy, nghĩ chúng tôi là đồ ngốc chắc?”

Quản gia thấy thế cũng chỉ có thể thở dài, hạ giọng nói:

“Bà chủ, bà Bạch, cô Bạch, chuyện này thấy thế nào cũng là do mọi người không đúng, nếu như không nói gì đó e là ngài Cửu sẽ không chấp nhận đâu. Bà chủ… Nhân lúc sự việc còn chưa lớn, bà hãy xin lỗi đi, ngài Cửu là con trai của bà, có lẽ sẽ không tính toán với bà đâu. Nhưng nếu bà cụ tỉnh dậy, chuyện này chỉ e là không có cách nào cứu vãn được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK