Bởi vì cô không nhớ tất cả những chuyện không vui trong quá khứ, đương nhiên không nhớ Cung Hàn và người đàn ông tên Mộ Dung Kỳ.
Lúc này, cô không chút do dự xác minh bạn bè với đối phương.
Ngay lập tức, bên kia gửi một tin nhắn.
"Thánh Sinh có thuận tiện nói chuyện không?"
Diệp Thánh Sinh liếc nhìn người đàn ông lái xe, nghĩ trước đây Cung Hàn theo đuổi cô, cô cảm thấy bây giờ mình là phụ nữ đã có gia đình, ít tiếp xúc với người khác phái thì tốt hơn.
Diệp Thánh Sinh: "Có bất tiện, nếu cần gì thì cứ nói."
"Anh xin lỗi vì những gì đã xảy ra trước, anh muốn xin lỗi trực tiếp với em."
? Điều gì xảy ra trước đây?
Cô sửng sốt, không biết anh ta đang nói cái gì?
Kể từ khi cô bị sảy thai, Cung Hàn luôn cảm thấy tội lỗi, nhưng người của Diệp Vân Triệt đã đánh anh ta suýt chết rồi ném anh vào vùng hoang dã.
Nếu không phải vệ sĩ của anh lần theo định vị, anh đã chết từ lâu rồi.
Sau đó, anh được đưa về nhà, hôn mê hơn nửa tháng m5ơi tỉnh lại.
Sau khi tỉnh dậy, gia đình anh lại hạn chế quyền tự do của anh, may anh đã trốn thoát được.
Diệp Thánh Sinh: "Tôi không biết anh đang nói về cái gì, nhưng tôi không muốn gặp anh và anh cũng không đừng tìm tôi."
“Em cùng ai tán gẫu?”
Diệp Vân Triệt khóe mắt nhìn thấy cô không vui hỏi.
Diệp Thánh Sinh cảm thấy hơi có lỗi, vội vàng xóa lịch sử trò chuyện và cất điện thoại đi.
“Bạn cùng phòng, anh không cho em ở trường học, bạn cùng phòng nhớ em.”
Diệp Vân Triệt không thèm để ý, một tay cầm vô lăng, duỗi tay ra hiệu Diệp Thánh Sinh: “Đưa tay cho anh."
"Vì cái gì?"
"Đưa cho anh."
Diệp Thánh Sinh không biết anh muốn làm gì, liền đem bàn tay đặt ở trong lòng bàn tay anh.
Ai biết anh cứ nắm như vậy, không hề co rút lại.
Diệp Thánh Sinh nhắc nhở anh: "Em nhớ lái xe như thế này là vi phạm quy định giao thông."
Diệp Vân Triệt vẫn im lặng, một tay cầm vô lăng, lái xe ổn định.
Diệp Thánh Sinh không quan tâm đến anh nữa, nghiêng sang một bên ngáp, ngủ gật.
Sau khi đến biệt thự, cô vội vàng đi tìm Đường Ninh, nhưng Diệp Vân Triệt không đi theo mà đến bệnh viện.
Khi Diệp Thánh Sinh đến, Đường Ninh đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với luật sư về vụ ly hôn.
Cô đứng cách đó không xa, bọn họ nói xong mới chậm rãi đi tới.
“Thánh Sinh đến rồi.”
Đường Ninh đuổi luật sư đi, nhìn Diệp Thánh Sinh.
Diệp Thánh Sinh gật đầu, đi tới ngồi xuống, hỏi: "Chị Ninh thực sự sẽ rời đi sao?"
Đường Ninh nói: "Em nghĩ chị không nên rời đi sao?"
Như thể đã hiểu ra, Đường Ninh không cảm thấy buồn, nói với Diệp Thánh Sinh:
"Thánh Sinh, em vẫn còn trẻ và không hiểu chuyện, hoặc em không hiểu được bọn trẻ đối với mẹ có ý nghĩa như thế nào. Cố Thành Lệ đã chạm đến giới hạn của chị, cho dù trong lòng thực sự có anh ấy, thì chị cũng sẽ không bao giờ thỏa hiệp."
Anh không chỉ làm tổn thương trái tim cô, mà còn cả đứa con của cô.
Một người đàn ông như vậy, giữ lại làm mắm à?
Diệp Thánh Sinh không đến để thuyết phục Ninh, cô nghĩ đến điều gì đó và hỏi:
"Vậy chị định rời đi như thế nào? Nếu gia đình Cố muốn tranh giành đứa trẻ với chị thì sao?"
Đường Ninh lại cười: “Bọn họ xứng sao?”
Đứa trẻ là do cô sinh ra, một mình cô nuôi nấng.
Huống chi, con của cô rất thông minh, có quyền tự do chọn, cho dù Cố Thành Lệ muốn cùng cô đánh một trận, cũng không thắng được.
"Mẹ..."
Một giọng nói trẻ con truyền đến.
Đường Ninh nhìn sang, thấy bảo mẫu đang dắt đứa nhỏ từ sân sau đi vào, liền vẫy tay nói: "Tiểu Bắc lại đây, giới thiệu chị này với con."
Cậu bé chạy tới, nhào vào trong lòng mẹ, đôi mắt sáng lên, tò mò nhìn Diệp Thánh Sinh.
Diệp Thánh Sinh cũng nhìn cậu.
Dù hai người đã gặp nhau nhưng cậu bé vẫn không biết chị gái này là ai.
Tất nhiên, cậu sẽ không bao giờ nghĩ rằng người chị xinh đẹp này sẽ trở thành mẹ vợ của mình trong tương lai.
"Chị, không, nên gọi là dì."
Đường Ninh nhìn Diệp Thánh Sinh cười nói: "Đáng lẽ gọi chị là chị, nhưng chị ấy đã kết hôn, gọi dì chắc hợp lí hơn."
Diệp Thánh Sinh cười đáp:
"Cháu nên gọi ta là dì, Tiểu Bắc, lại đây để dì ôm cháu."
Tiểu Bắc không chút ngại ngùng đi tới gần Diệp Thánh Sinh, trên khuôn mặt trắng nõn tuấn tú nở nụ cười, chân thành nói: "Dì Thánh Sinh thật xinh đẹp."
“Tiểu Bắc cũng rất đẹp trai.”
“Dì Thánh Sinh có thích con không?”
Cậu bé chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt ngây thơ, nhưng trong mắt lại tràn đầy gian xảo.
Diệp Thánh Sinh tự đáy lòng nói: "Dì đương nhiên thích, đứa nhỏ xinh đẹp ai lại không thích."
“Vậy sau này Tiểu Bắc lớn lên dì Thánh Sinh làm bạn gái của con nhé?”
Cậu nhóc không chút do dự hỏi.
Diệp Thánh Sinh ngạc nhiên nhìn Đường Ninh đối diện.
Đường Ninh xụ mặt, dạy dỗ con trai: “Đường Tiểu Bắc, con dám tán tỉnh dì?”
Cậu nhóc nghe vậy lập tức trở nên rất đáng thương, nói: “Tiểu Bắc thích dì Thánh Sinh rồi."
”Cô ấy là dì, không thể làm bạn gái của con."
Tiểu Bắc phản bác: "Tại sao không? Những người trên mạng không phải thường nói, cô ơi, tôi không muốn đánh nhau nữa, cô có thể nuôi tôi không, tôi siêu ngọt ngào và ngọt ngào."
Đường Ninh "..."
Diệp Thánh Sinh "..."
Khụ, bọn họ thật sự không thể tin được một đứa trẻ năm tuổi lại có thể nói ra những lời như vậy.
Có vẻ như những video nhỏ trên Internet thực sự có hại.
Đường Ninh tức giận đến mức muốn đánh con trai.
Diệp Thánh Sinh cười ngượng nghịu, tàn nhẫn đập tan giấc mơ của đứa trẻ.
“Tiểu Bắc, thật xin lỗi, dì đã có chồng rồi.”
Khuôn mặt non nớt của Đường Tiểu Bắc nhăn lại, khóe miệng nhếch lên nhìn Diệp Thánh Sinh, giả vờ rất đau lòng.
“Vậy sao, thật đáng tiếc.”
“Dì thấy cũng đáng tiếc.”
Diệp Thánh Sinh cảm thấy tiểu tử này thật đáng yêu, không khỏi nhéo khuôn mặt tuấn tú của cậu, thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp ảnh tự sướng với cậu bé.
Thấy hai người vui vẻ, Đường Ninh đứng dậy nói:
"Thánh Sinh, trông chừng nó giúp chị, chị sẽ nấu món gì đó ngon cho em."
"Chị rảnh rỗi sẽ suy nghĩ nhiều chuyện, có việc phải làm sẽ không cảm thấy khó chịu."
Còn chuyện của Cố Thành Lệ, giống như một tia sét giáng xuống cô, nhưng cô không thể tỏ ra yếu đuối, càng không thể bất lực.
Cô ấy có một đứa con trai phải bảo vệ, vì vậy cô ấy phải mạnh mẽ.
Tìm việc để làm cũng là ngụy trang cho điểm yếu của cô ấy.