Bà đứng dậy nhìn cảnh vệ đứng ở cửa.
“Tranh Tranh sao vậy?”
“Hình như bị tai nạn xe.”
Cung Hàn cúi đầu, mặc dù đeo mặt nạ da người, nhưng anh vẫn còn một chút lo lắng khi thay đổi giọng nói.
Anh biết rõ gia đình này, nếu bị phát hiện nói dối, anh sẽ không thoát được.
Mộ Dung phu nhân lo lắng nên muốn quay lại gặp con gái trước.
Nhưng mới đi được hai bước, bà liền dừng lại, nhìn về phía Diệp Thánh Sinh.
Thấy những người hầu chần chứ không muốn làm, bà ta đẩy họ ra xa, đích thân đoạt lấy dao, nắm tóc Diệp Thánh Sinh ép cô ngẩng đầu đối mặt với mình, hừ lạnh nói:
“Chính là khuôn mặt này đã quyến rũ A Kỳ đúng không? Hôm nay ta sẽ hủy đi bộ mặt hồ ly này, xem cô còn có thể dùng cái gì dụ dỗ nó.”
Dứt lời, bà ta hung hăng vung dao trong tay.
Trên mặt Diệp Thánh Sinh lập tức truyền đến một trận đau rát, máu chảy ròng ròng.
“A!”
Cô đau kêu một tiếng, muốn chống cự, lại bị người hầu giữ chặt.
Diệp Thánh Sinh không thể cử động, cô nằm đó, đau đớn nhìn Mộ Dung phu nhân, hận thấu xương, nghiến răng liều mạng vùng vẫy.
Cô sẽ không quên những gì mụ già này đã làm với cô.
Dù có chết, cô cũng sẽ không để bà ta yên!
Bà ta rất hài lòng với kiệt tác của mình, ném con dao trong tay đi, ra lệnh:
“Không được cho nó ăn. Để nó tự sinh tự diệt.”
Rồi bà sải bước ra khỏi phòng giam.
Những người hầu buông Diệp Thánh Sinh ra và đi theo Mộ Dung phu nhân.
Tận mắt nhìn thấy bà đi, Cung Hàn lao vào phòng giam đỡ Diệp Thánh Sinh lên, cuống cuồng cầm máu.
“ Thánh Sinh, em ổn không, Thánh Sinh?”
Anh không ngờ Mộ Dung phu nhân lại ác độc như vậy, tự tay rạch mặt cô.
Một người đàn ông chịu không nổi loại đau đớn này, không cách nào tưởng tượng được cô gái này làm sao có thể chịu đựng mà không nói một lời.
Từ đầu đến cuối, Diệp Thánh Sinh không rơi một giọt nước mắt nào.
Mặc dù đau đớn khắp người, nhưng cô không thể khóc được.
Cô giơ tay cầm chiếc khăn mà Cung Hàn đắp lên mặt, bình tĩnh nói:
“Tìm mạng nhện cho tôi, mạng nhện có thể cầm máu.”
Diệp Thánh Sinh cầm lấy mạng nhện vội vàng trải lên trên mặt, đỏ hoe mắt nhìn Cung Hàn.
“Mang tôi đi đi, đêm nay tôi sợ mình không trụ nổi.”
Cô thật sự quá đau rồi.
Nếu không phải vì con gái, cô thật sự muốn chết. Sau khi chết sẽ không phải chịu đựng những tra tấn này nữa.
Nhưng cô còn có một đứa con gái, cô muốn sống thật tốt, cùng con gái lớn lên.
Cô không thể để con gái trở thành đứa trẻ mồ côi như mình.
Cung Hàn đau lòng nhìn cô, mặc dù biết bây giờ rời đi sẽ bị phát hiện, nhưng anh cũng không quan tâm nhiều như vậy. Anh bế Diệp Thánh Sinh lên, nhanh chóng ra khỏi phòng giam.
“Anh sẽ đưa em đi.”
Trước đó Mộ Dung Kỳ đã nói với anh có một lối đi bí mật.
Cung Hàn không quan tâm đến hậu quả của việc đưa Diệp Thánh Sinh đi, để tránh cho cô bị tra tấn, anh đã đưa cô đến lối đi bí mật trong khi lính tuần tra không chú ý.
Mộ Dung phu nhân vừa vào đã thấy con gái mình đang tức giận với mấy người hầu trong sảnh.
“Các người là một đám ngu xuẩn, anh ấy còn chưa rời đi, sao lại tìm không thấy? Tìm cho tôi, tìm không thấy, tôi giết các người.”
Mộ Dung phu nhân vội vàng chạy tới, kéo con gái nhìn từ trên xuống dưới, sốt sắng hỏi:
“Con không sao chứ? Bị thương ở đâu?”
“Con ở nhà, xảy ra chuyện gì được chứ?”
Nắm tay mẹ, Mộ Dung Lưu Tranh mếu máo cầu xin: “Mẹ, mẹ có thể phái người đi tìm anh Hàn không? Anh ấy đi rồi, anh ấy muốn chạy trốn khỏi con.”
Mộ Dung phu nhân vội vàng kéo cô vào lòng an ủi.
“Được, mẹ sẽ phái người đi tìm nó, Tránh Tranh, đừng khóc, Cung Hàn không dám rời khỏi con đâu.”
Bà nói xong liền ra lệnh cho quản gia phía sau:
“Đi, phái người đi tìm Cung Hàn. Sau đó, mang người đã nói dối Tranh Tranh xảy ra chuyện."
Nếu dám nguyền rủa con gái bà xảy ra tai nạn xe hơi, bà sẽ cắt người đàn ông đó thành từng mảnh.
Quản gia gật đầu rời đi, vội vàng đi tìm người.
Một thành phố, một bệnh viện nào đó.
Diệp Vân Triệt nhìn đứa trẻ đang ngủ say trên giường, càng nhìn lại càng hận.
Anh đã nhiều lần nhắc nhở bản thân rằng lý do duy nhất để giữ lại đứa con này là để cô gái đó quay lại cầu xin anh.
Anh ấy không thích con của người khác.
Cô gái kia cùng người khác sinh con, anh ghen đến phát điên, bây giờ lại thích con của bọn họ, chẳng phải là mỉa mai sao?
Anh không nên quá tốt với đứa trẻ này.
“Mẹ…”
Lúc này, đứa trẻ thức dậy.
Khuôn mặt vốn lạnh lùng u ám của Diệp Vân Triệt đột nhiên dịu đi một chút, anh đẩy xe lăn đến gần giường, giơ tay muốn chạm vào cô bé.
“Tiểu quỷ, đói bụng sao?”
Liên Liên nghe thấy giọng nói này, liền hướng ánh mắt nhìn về phía Diệp Vân Triệt.
Cô bé tự mình ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt to rồi gật đầu.
Diệp Vân Triệt gọi điện thoại, kêu người mang đồ ăn tới, cúp điện thoại lại nhìn đứa nhỏ trên giường.
“Lát nữa sẽ có đồ ăn.”
Liên Liên bĩu môi, cảm thấy vô cùng bất an muốn leo lên người anh.
Diệp Vân Triệt không muốn cô bé lại gần, cố ý nghiêm mặt nói:
“Làm gì vậy? Ở trên giường một mình đi.”
“Cháu muốn chú ôm…”
Cô bé không biết ông chú đẹp trai bị thương ở chân, rúc vào lòng anh cuộn tròn thành quả bóng nhỏ.
Diệp Vân Triệt “…”
Anh vừa định đẩy cô bé ra, tay giơ lên giữa không trung, nhìn người nhỏ bé trong lòng, anh không đành lòng.
Ngay cả khi đứa trẻ ngồi trên đùi anh khiến cái chân bị thương của anh đau, nhưng anh đã kìm lại.
“Chú, Liên Liên nhớ mẹ…”
Liên Liên thấp giọng thì thầm, cô bé rất buồn và muốn mẹ.
Diệp Vân Triệt đưa tay nhẹ nhàng đặt ở trên người bé, anh rất muốn nói “chú cũng nhớ mẹ cháu”.
Nhưng khi nghĩ đến sự lạnh lùng và quyết tâm của cô, trái tim anh lại đau nhói.
Anh rõ ràng rất ghét cô, càng hận cô khi rời đi.
Anh hận cô năm đó một mực muốn giết con anh.
Anh hận cô khi anh bị thương nằm trên mặt đất cầu xin cô đừng rời đi, cô lại lạnh lùng bỏ anh đi, không quay đầu nhìn lại.
Lẽ ra Diệp Vân Triệt nên buông người phụ nữ nhẫn tâm đó…
Nhưng anh không làm được.
Cho dù cô không còn yêu anh nữa, anh cũng muốn cướp cô cho dù chết.