Diệp Thánh Sinh nghĩ Mộ Dung Kỳ đã chết, ngồi đó ôm xác anh, cả người như co giật, mê man hồi lâu không thể định thần lại. Cho đến khi xe cấp cứu đến, Mộ Dung Kỳ được khiêng đi, Diệp Thánh Sinh mới tỉnh táo theo anh đến bệnh viện.
Trước cửa phòng cấp cứu, cô vẫn còn thất thần, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng. Trong đầu cô, những chi tiết về Mộ Dung Kỳ trên đảo cùng mẹ con họ cứ hiện lên.
Anh ấy rõ ràng rất tốt. Nếu anh không sinh ra trong Mộ Dung gia, nếu Diệp Vân Triệt không can thiệp, có thể cô sẽ rung động với anh.
Nhưng anh đến từ nhà Mộ Dung. Cô và anh là anh em ruột thịt. Vì vậy, anh không thể yêu cô.
Nếu anh có thể tỉnh lại, cô cần phải nói cho anh biết sự thật. Điều cô sợ là anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Cô cảm thấy rất khó chịu, cúi đầu xuống, ngồi trên băng ghế ở cửa phòng cấp cứu, không ngừng khóc.
...
Buổi chiều.
Diệp Vân Triệt đến trường mẫu giáo đón Liên Liên. Khi Liên Liên nhìn thấy anh, cô bé tò mò hỏi:
"Chú ơi, mẹ của con đâu? Tại sao mẹ không đến?"
Diệp Vân Triệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đưa cô về nhà.
“Mẹ con có việc phải làm.”
Anh biết người phụ nữ kia vì chuyện của Mộ Dung Kỳ mà không có thời gian chăm sóc đứa trẻ, anh không đành lòng để nó ở nhà trẻ một mình nên đã đến đón. Anh không hiểu tại sao mình lại làm vậy. Biết cô không còn yêu anh nữa, đã đến lúc anh phải buông tay.
Nhưng anh không thể.
Không thể giao cô ấy cho người khác, càng không thể phớt lờ cô ấy. Anh thậm chí không thích sự tồn tại của đứa trẻ này, nhưng sợ cô không có thời gian chăm sóc nên anh quyết định đến.
Diệp Vân Triệt cảm thấy bản thân không khác một con chó theo đuôi. Nhưng anh sẵn lòng.
Sau khi về đến nhà, Liên Liên đi rót nước cho Diệp Vân Triệt cốc nước.
"Chú, chú uống nước đi."
Diệp Vân Triệt nhận lấy, kéo cô bé lại gần, hỏi.
"Con có biết mẹ con bị thương như thế nào không? Con có biết tại sao mẹ không ở với ba con không?"
Liên Liên nhăn mặt gật đầu.
Diệp Vân Triệt bế cô ngồi lên đùi mình, nói:
"Vậy nói cho chú biết, tại sao vậy?"
Liên Liên ngồi trong lòng anh, chớp chớp đôi mắt to ngoan ngoãn nói:
“Ở nhà ba có một bà phù thủy già, bà phù thủy già không để Liên Liên ở bên mẹ, và bà ấy sẽ không để ba ở bên mẹ."
"Liên Liên ghét mụ phù thủy già đó, vì vậy cháu chạy ra ngoài tìm mẹ, sau đó thì gặp chú."
Diệp Vân Triệt "..."
Cuối cùng anh cũng hiểu giữa cô và Mộ Dung Kỳ không có vấn đề gì. Vấn đề là gia đình Mộ Dung. Một gia đình như họ đương nhiên không thể dung nạp một người phụ nữ đã có gia đình. Anh rõ ràng quan tâm đến cô ở bên người khác, nhưng khi cô bị người đàn ông đó làm tổn thương, anh cảm thấy rất khó chịu.
“Chú, cháu đói quá, để cháu nấu cho chú ăn nhé?”
Liên Liên nhảy khỏi đùi Diệp Vân Triệt đi vào bếp. Diệp Vân Triệt giữ cô bé lại.
"Còn nhỏ như vậy làm sao nấu ăn, chú sẽ kêu người đưa đồ ăn tới."
"Cháu nấu được, ba đã dạy cháu nấu."
Cô bé quay đầu lại nhìn chú đẹp trai nở nụ cười, giọng nói ngọt như mật. Diệp Vân Triệt làm sao có thể nỡ lòng để cho một đứa trẻ chưa đầy ba tuổi nấu ăn. Anh lại bế cô ngồi lên đùi mình, gọi Dương Thần mang đồ ăn lên.
Cúp điện thoại không bao lâu, ngoài cửa có động tĩnh. Diệp Vân Triệt nghĩ đó là Dương Thần, anh vẫn chơi đùa với đứa trẻ trong lòng mà không quay đầu lại.
Khi Diệp Thánh Sinh đẩy cửa vào nhìn thấy con gái ở nhà, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đợi trong bệnh viện đến chiều, nhưng trong phòng cấp cứu vẫn không có tin tức gì, cô lo lắng con gái không có người đón. Không ngờ sau khi chạy đến trường mẫu giáo, cô giáo nói con gái mình được một người đàn ông ngồi xe lăn bế lên. Vừa nghe, cô liền biết đó là Diệp Vân Triệt, liền chạy nhanh về nhà. Cô không mong đó là anh ta.
Nghĩ đến người đàn ông đó hại Mộ Dung Kỳ, Diệp Thánh Sinh vô cùng hận, đi tới cướp lấy con gái mình, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nói:
"Liên Liên, con về phòng trước được không?"
"Mẹ đã về rồi, mẹ ơi, con..."
Trước khi cô bé nói hết, Diệp Thánh Sinh đã bế cô trở lại phòng.
"Liên Liên, hãy ở trong phòng, mẹ sẽ vào sau."
Sau đó, cô đóng cửa lại, đi về phía Diệp Vân Triệt.
Nhìn thấy cô hung hăng đến gần mình, Diệp Vân Triệt có linh cảm xấu.
Quả nhiên, giây tiếp theo...
CHÁT!
Một cái tát không thương tiếc giáng xuống khuôn mặt anh.
Diệp Thánh Sinh tức giận, túm lấy cổ áo anh, trừng mắt nói:
"Anh ở chỗ này làm gì? Ai bảo anh tới gần con gái tôi! Diệp Vân Triệt, tôi cảnh cáo anh, từ nay về sau không được xuất hiện ở trước mặt tôi, không được tới gần con gái tôi. Anh có nghe tôi nói không?"
Anh chỉ bị thương ở chân, hơn nữa vết thương không nghiêm trọng lắm, sẽ bình phục. Nhưng anh ta đã đánh gãy chân tay của Mộ Dung Kỳ, hiện tại anh ấy đang nằm trong bệnh viện không rõ sống chết, nếu như người nhà anh biết chuyện này nhất định sẽ báo thù.
Diệp Thánh Sinh không thể hiểu tại sao anh ta lại tàn nhẫn như vậy, tại sao lại ra tay mạnh như vậy. Chân trước hại với Mộ Dung, chân sau đã đến tiếp cận con gái cô. Anh ta có ý gì?
Diệp Vân Triệt đang ngồi trên xe lăn nhận một cái tát đau điếng.
Tuy rằng có chút đau, nhưng anh cũng không có nhíu mày. Ngước mắt nhìn người phụ nữ đang tức giận với mình, anh cười lạnh tự giễu mình:
"Sao? Cô muốn báo thù cho ba của con mình sao? Vậy cái tát này còn nhẹ quá, sao cô không dùng dao đâm tôi đi?"
Anh giơ ngón tay chỉ vào ngực mình, đôi mắt đau đớn và u ám cũng ươn ướt.
Diệp Thánh Sinh nới lỏng nắm cổ áo của anh, hung hăng đẩy anh ra, hét lên:
"Diệp Vân Triệt, anh nghĩ tôi không dám sao?"
"Diệp Thánh Sinh, nếu cô thực sự vì anh ta mà tổn thương tôi, thì đời này tôi nhất định sẽ tránh xa cô, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa."
Diệp Thánh Sinh tức giận, quay người nhặt con dao gọt hoa quả trên bàn lên, giơ hai tay ra trước mặt Diệp Vân Triệt. Nhưng ngay lúc chuẩn bị đâm xuống, tay cô lại kịch liệt run lên. Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì được.
Diệp Vân Triệt nhìn hành động của cô, trên mặt tràn đầy đau khổ.
"Em thật sự yêu hắn sao? Yêu đến mức không quan tâm đến mối quan hệ trước đây của chúng ta, còn muốn giết chết tôi sao?"
Diệp Thánh Sinh bất lực ném con dao đi, khuỵu xuống, nước mắt tuôn trào.
"Tại sao anh lại làm hại anh ấy? Chân tay anh ấy đều gãy rồi, còn đang nằm viện, nhà Mộ Dung sẽ không tha cho anh, anh có biết anh ấy là của tôi... Diệp Vân Triệt, sao anh nhẫn tâm thế? Tại sao anh luôn tự cho mình là đúng? Tôi không muốn gặp lại anh nữa, anh cút đi..."
"Cút ngay đi!"
Cô khàn giọng hét lên, như thể cô đang cố gắng hết sức để chứng minh cho anh thấy rằng cô sẽ cắt đứt mọi quan hệ với anh. Cô không thể đối mặt với người đàn ông xấu xa này nữa. Không có cách nào để con gái cô nhận một người ba như vậy. Kiếp này cô không muốn có bất kỳ liên hệ nào với anh nữa.
Diệp Vân Triệt ngồi đó bất động. Vừa rồi, người phụ nữ này vì Mộ Dung Kỳ mà khóc đến mức sụp đổ, anh cảm thấy trái tim mình như bị xé thành từng mảnh.
Tại thời điểm này, cô lại vì người đàn ông đó mà cùng anh vạch rõ ranh giới, trái tim anh như muốn tê dại, cảm thấy máu đang rỉ ra, nhưng lại không biết cảm giác đau lòng.
Hóa ra anh cũng cảm thấy tuyệt vọng với cô. Nhưng dù vậy, anh vẫn không muốn để cô đi. Anh chỉ muốn có cô mãi mãi, phải không?
"Diệp Thánh Sinh, tôi đã nói với cô, nếu như hôm nay cô vì hắn mà giết tôi, vậy tôi cam đoan sẽ không quấy rầy cô nữa. Nhưng nếu cô không làm, tôi vẫn sẽ tới tìm cô. Cho dù cô sinh hắn một đứa con, nó cũng là của tôi."
Vẻ mặt anh ủ rũ, đầu ngón tay hung hăng nắm xe lăn, hai mắt đỏ hoe.
Diệp Thánh Sinh căm hận anh đến tột cùng. Cô lại nhặt con dao dưới đất lên, muốn giết người đàn ông trước mặt.
Diệp Vân Triệt cố ý đến gần để cô ra tay dễ dàng hơn. Anh muốn đánh cược một lần, dù phải trả giá bằng tính mạng.
Diệp Thánh Sinh bị lời nói của anh kích thích, đầu óc trống rỗng, giơ con dao lên muốn đâm vào ngực anh... nhưng giây tiếp theo...
Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Liên Liên khóc chạy ra ngoài, cầm con búp bê ném vào Diệp Vân Triệt.
"Chú là kẻ xấu xa, chú hại ba tôi, tôi không thích chú nữa, tôi hận chú, chú trả lại ba cho tôi, trả lại ba đây."
Diệp Thánh Sinh tỉnh táo lại, vội vàng ném con dao đi, ôm lấy con gái.
“Liên Liên, Liên Liên…”
Liên Liên ngã vào lòng mẹ, toàn thân co giật vì khóc.
"Mẹ, ba chết rồi sao? Người kia giết ba đúng không? Mẹ ơi, con muốn ba, mẹ có thể đưa con đến gặp ba không? Mẹ…”
Diệp Thánh Sinh vội vàng ôm chặt lấy con gái, đôi mắt đẫm lệ lạnh lùng nhìn Diệp Vân Triệt.
“Ra khỏi nhà tôi!"