Khi cửa mở ra, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng thường ngày của Mộ Dung Nam Dương nở một nụ cười dịu dàng, anh đặt hai túi đồ trước mặt Diệp Thánh Sinh, nói:
"Thánh Sinh, anh mang cho em ít đồ.
"Mộ Dung Nam Dương, những gì tôi đã nói trước đó không đủ rõ ràng? Đừng làm phiền tôi."
Cô giơ tay định đóng sầm cửa lại.
Nào ngờ Mộ Dung Nam Dương nhất quyết tiến lên, thân hình cao lớn chặn cửa, cười nịnh nọt nói:
“Thánh Sinh, anh trai sợ em và Liên Liên ở riêng không an toàn nên đã dọn đến ở bên cạnh em."
"Em đang tự chuẩn bị cửa hàng có lẽ rất bận rộn, anh trai sẽ giúp en chăm sóc Liên Liên và nấu ăn cho em, đồ anh nấu rất ngon."
Diệp Thánh Sinh nhìn chằm chằm anh, cô không hề động tâm.
Đang định nói tiếp, Diệp Vân Triệt đã đi tới, đem cô kéo ở phía sau.
“Cô ấy đã không nhận anh, tốt hơn hết anh đừng làm phiền cô ấy.”
Mộ Dung Nam Dương không ngờ Diệp Vân Triệt sẽ ở đây.
Tại sao anh ta lại ở đây?
Mối quan hệ của anh ta với em gái là gì?
Nghĩ đến việc anh đến bệnh viện thăm em trai bị thương nặng, điều tra xong mới biết là do Diệp Vân Triệt làm.
Anh cũng nghĩ đến việc đến thăm em gái tối nay và sẽ giải quyết Diệp Vân Triệt vào ngày mai. Không ngờ lại gặp anh ta tối nay.
Bỏ qua sự tồn tại của Diệp Vân Triệt, Mộ Dung Nam Dương rất tự nhiên bước vào nhà.
Sau khi đặt đồ xuống, anh quay lại nắm lấy cổ áo Diệp Vân Triệt, đấm mạng vào mặt.
Cú đấm khiến Diệp Vân Triệt choáng váng, Diệp Thánh Sinh cũng giật nảy mình.
Nhưng cô không ngăn cản.
Diệp Vân Triệt chưa bao giờ bị đánh như thế này trong đời.
Anh dùng lưỡi áp vào một bên mặt, đau đớn tràn ngập khóe môi, mùi máu tanh tràn ngập cả khoang miệng.
Anh nhìn Mộ Dung Nam Dương, ánh mắt sắc bén, tay nắm chặt nắm đấm.
Mộ Dung Nam Dương cố ý không tránh.
Sau khi anh ta đấm lại anh, anh sẽ dễ ra tay hơn.
Nhưng Diệp Vân Triệt cũng nghĩ như vậy.
Biết người này là anh trai của cô, sao dám đánh mạnh. Hơn nữa Diệp Vân Triệt không thể đánh anh ta.
Dù sao người đàn ông này lớn lên trong quân đội, còn là một tay súng.
Diệp Vân Triệt cố ý không có đánh trả, nằm trên mặt đất hỗn độn, trên miệng có vết máu.
Mộ Dung Nam Dương cứ nghĩ em trai mình đều bị què, hoàn toàn quên bên cạnh còn có em gái, tóm lấy Diệp Vân Triệt muốn đánh chết anh.
Diệp Thánh Sinh đứng bên cạnh xem.
Thấy Diệp Vân Triệt gặp bất lợi, Mộ Dung Nam Dương đá vào chân phải của anh hai lần, máu thấm ướt chiếc quần.
Diệp Thánh Sinh thấy vậy vội vàng hét lên:
"Dừng lại."
Nghe thấy giọng nói của em gái, Mộ Dung Nam Dương nhận ra mình đã mất bình tĩnh.
Anh vội vàng buông Diệp Vân Triệt ra, đứng dậy nhìn em gái giải thích:
"Anh in lỗi. Anh biết mình không nên đánh người ở đây, nhưng anh ta đã làm A Kỳ bị thương, anh không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, anh nhất định phải báo thù cho A Kỳ."
Diệp Thánh Sinh nhìn Diệp Vân Triệt bị thương vẫn nằm trên mặt đất, không biết vì sao, trong lòng cô lại cảm thấy nhói đau.
Cô không thể tin trải qua bao nhiêu chuyện, trong lòng cô vẫn yêu anh.
Nhìn thấy anh bị thương khiến cô cảm thấy đau khổ.
Cô giả vờ như không để ý, xoay người tránh ánh mắt Diệp Vân Triệt, lạnh lùng nói:
"Muốn đánh thì ra ngoài, đừng làm chướng mắt tôi."
Nghe em gái nói như vậy, Mộ Dung Nam Dương thở phào nhẹ nhõm.
“Anh biết rồi.”
Nói xong, anh cúi người vác Diệp Vân Triệt lên, lôi đi.
Diệp Vân Triệt ban đầu nghĩ cô sẽ đưa anh vào bệnh viện. Không ngờ...
Chẳng lẽ trong lòng cô thật sự không sợ Mộ Dung Nam Dương này sẽ giết anh sao?
Diệp Thánh Sinh thấy Mộ Dung Nam Dương thật sự mang Diệp Vân Triệt đi.
Nghĩ đến việc Mộ Dung gia ra tay tàn ác, ngay cả cô, một người phụ nữ cũng không thương xót, huống hồ là Diệp Vân Triệt đã hại Mộ Dung Kỳ. Nếu rơi vào tay Mộ Dung Nam Dương, anh sẽ chết.
Liệu cô có hạnh phúc nếu anh chết không?
Liên Liên vẫn muốn có ba.
Ngay khi Mộ Dung Nam Dương kéo Diệp Vân Triệt đang choáng váng ra khỏi cửa, Diệp Thánh Sinh vội vàng hét lên:
“Đợi đã.”
Mộ Dung Nam Dương quay đầu lại.
“Sao vậy em gái?”
“Thả anh ấy ra.”
Giọng nói Diệp Thánh Sinh mang theo chút cầu xin.
Mộ Dung Nam Dương có chút bất đắc dĩ, nói:
"Tại sao? Anh ta đánh A Kỳ còn chưa tỉnh, sao có thể tha cho anh ta?"
"Để anh ta đi đi, đợi cho A Kỳ khỏe lại, nếu như anh ấy muốn thì báo thù cũng không muộn."
Mộ Dung Nam Dương không phải kẻ ngốc.
Diệp Vân Triệt xuất hiện ở chỗ này sở dĩ là vì cô đồng ý.
Nam nữ ở chung một phòng, nếu không phải quan hệ đó, một vị tổng tài cao quý lại đến khu nhà nghèo nát này.
Anh đang cầu xin em gái tha thứ, nếu anh không nghe, cô làm sao có ấn tượng tốt với anh?
Mộ Dung Nam Dương để Diệp Vân Triệt đi.
Lúc này, vết thương của anh đã bị rách, chân chảy máu đầm đìa, miệng đầy máu. Anh mất thăng bằng ngã xuống đất.
Diệp Thánh Sinh theo bản năng muốn giúp anh, nhưng cô đã kiềm chế lại, gọi cấp cứu.
Diệp Vân Triệt lập tức ngăn cô lại.
"Thánh Sinh, đừng để anh đi, anh muốn ở đây."
"Để bệnh viện để chăm sóc vết thương của anh trước."
Diệp Thánh Sinh khăng khăng gọi xe cứu thương.
Diệp Vân Triệt cố gắng đứng dậy, lê cái chân chảy máu đi tìm hộp thuốc.
"Anh không muốn đi bệnh viện, anh biết em có hộp thuốc ở đây, anh tự băng bó là được."
Anh đi tới tủ TV cầm hộp thuốc, ngồi xuống trước ghế, dùng răng với tay xé quần ra, bắt đầu xử lý vết thương.
Diệp Thánh Sinh đứng bên cạnh nhìn mà không chịu nổi.
Cô đã học được một số kỹ năng từ Mộ Dung Kỳ, cô biết cách xử lý vết thương.
Thấy hành động vụng về của Diệp Vân Triệt, khiến máu chảy nhiều hơn, cô vội cầm lấy cây kéo giúp anh xử lý.
Diệp Vân Triệt hơi ngạc nhiên nhưng không từ chối. Sắc mặt tái nhợt, khó chịu dựa vào ghế, nhìn cô khéo léo giúp anh giải quyết.
Anh đã rất xúc động.
Trong lòng cô vẫn yêu anh.
Từ đầu đến cuối, cô luôn yêu anh.
Chỉ có sai lầm, tổn thương hết lần này đến lần khác khiến cô nản lòng và quyết định rời xa anh.
Nhưng tương lai sẽ không như vậy.
Sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với cô và con gái của họ, nếu lại để cô buồn, anh chết cũng không tiếc.
Sau khi Mộ Dung Nam Dương hiểu ra quan hệ giữa hai người, liền không quấy rầy nữa, xoay người vào bếp chuẩn bị đồ ăn.
Nghĩ lại thì tên của Liên Liên là Diệp Hoài Liên, và họ của Thánh Sinh cũng là Diệp.
Vậy Liên Liên là con gái của Diệp Vân Triệt?
Vì họ là một gia đình ba người, với tư cách là anh trai, anh tất nhiên không thể làm gì Diệp Vân Triệt.