Diệp Thánh Sinh cảm thấy đầu rất đau, cô nằm xuống giường, nghiến răng chịu đựng cơn đau một cách ngoan cường.
Trong một lúc lâu, cô không biết mình ngất đi vì đau hay ngủ thiếp đi.
Tầng dưới.
Diệp Vân Triệt đang ngồi trên ghế với vẻ mặt lo lắng.
Nếu cô nhất quyết không sinh con, anh thực sự không thể làm gì được.
Chỉ là sau này nếu không có con, gia tộc…
Lúc đó, có người ở ngoài cửa đi vào.
Diệp Vân Triệt ngẩng đầu, là Đường Ninh.
Cô ấy đến một mình, khi nhìn thấy Diệp Vân Triệt, cô quan tâm hỏi: “Thánh Sinh thế nào?”
Diệp Vân Triệt chỉ trên lầu.
Đường Ninh thấy sắc mặt Diệp Vân Triệt rất không tốt, liền hỏi:
“Làm sao vậy? Mang thai không phải là chuyện tốt sao? Tại sao hai người lại có phản ứng kỳ quái như vậy?”
Quan hệ giữa hai người không giống như cô và Cố Thành Lệ, người sắp ly hôn.
Hai người ngày nào cũng rất tình cảm, yêu thương, họ là một cặp, có con sẽ càng củng cố hôn nhân của họ.
Đây là niềm vui lớn của cả hai người.
Tại sao họ trông không hạnh phúc?
“Thánh Sinh không muốn có con, là lỗi của tôi, tôi không bàn bạc với cô ấy.”
Nhìn Đường Ninh, Diệp Vân Triệt nói:
“Cô có thể thuyết phục cô ấy giúp tôi không?”
“Hình như không phải không thích trẻ con, tại sao lại không muốn có con?”
Đường Ninh khó hiểu.
“Hơn nữa, hiện tại cô ấy đã tiếp nhận anh, vậy không có lý do gì không sinh đúng không?”
Diệp Vân Triệt tiếp tục nói: “Thư Vũ trước nói với cô ấy một số chuyện, cô ấy cảm thấy tôi giữ cô ấy ở bên cạnh chỉ để cô ấy sinh con, sau khi đứa bé ra đời, tôi không cần cô ấy, cho nên cô ấy không sinh con.”
Đường Ninh “…”
Hóa ra là như vậy.
Đúng vậy, cô gái đó vừa mới khỏi bệnh nặng, còn một số ký ức vẫn chưa hồi phục.
Đó là bình thường vì cảm thấy không an toàn.
Cô gật đầu nói: “Được, tôi đi lên gặp cô ấy.”
Lúc Đường Ninh vào phòng, nhìn thấy đang nằm trên giường, liền đi tới, ngồi ở bên giường gọi cô:
“Thánh Sinh…”
“Thánh Sinh?”
Đường Ninh có chút phiền muộn, tại sao cô không thức dậy?
Cô ấy giơ tay kéo cô lại, hét lớn: “Dậy đi.”
Vẫn không có phản ứng.
Trái tim của Đường Ninh đập lỡ một nhịp, chạy đến cầu thang, hét lên với người đàn ông trong phòng khách:
“Diệp Vân Triệt, Thánh Sinh ngất rồi.”
Nghe thấy điều này, Diệp Vân Triệt sải bước lớn lên lầu, đi thẳng đến phòng.
Anh ôm lấy Diệp Thánh Sinh gọi: “Thánh Sinh, tỉnh dậy đi, Thánh Sinh.”
Cô không tỉnh. Anh lo lắng bế cô ra ngoài, đồng thời bảo Đường Ninh:
“Giúp tôi lái xe đến bệnh viện"
“Được rồi.”
Sau khi lên xe, Đường Ninh vừa lái xe đi vừa lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy? Tại sao cô ấy lại bất tỉnh?”
“Tôi nghĩ cô ấy không muốn nhìn tôi, có lẽ lúc đó đầu cô ấy bắt đầu đau”
Mặc dù tình trạng đã tốt hơn nhưng cô vẫn không chịu được kích thích, nếu không sẽ dẫn đến di chứng tái phát.
Chết tiệt, tại sao anh không quan tâm đến cô nhiều hơn, để cô bất tỉnh một mình trong phòng.
Nếu Đường Ninh không đi lên lầu…
Diệp Vân Triệt tự trách mình.
Anh ôm chặt cô gái trong vòng tay cầu nguyện.
Khi họ vội vã đến bệnh viện, Diệp Vân Triệt giao Diệp Thánh Sinh cho bác sĩ, cũng nhắc nhở bác sĩ rằng cô ấy có thể đang mang thai, yêu cầu họ chú ý đến việc dùng thuốc.
Sau khi kiểm tra, xác nhận tính mạng của cô không gặp nguy hiểm nên bác sĩ nhân tiện kiểm tra xem cô có thai hay không, cuối cùng đưa cô về phòng bệnh.
Tại cửa phòng bệnh, bác sĩ nói với Diệp Triệt: “Cô ấy đang mang thai, khoảng ba tuần.”
Mặc dù đây là kết quả đã được dự đoán trước, nhưng Diệp Vân Triệt vẫn rất vui mừng.
Nhưng khi vui mừng, anh bắt đầu lo lắng cho tình trạng thể chất của cô. Anh hỏi bác sĩ:
“Mấy tháng trước cô ấy mới bị sảy thai, đứa trẻ này không bị ảnh hưởng đến cô ấy chứ?”
Đường Ninh theo vào phòng bệnh. Diệp Thánh Sinh vẫn hôn mê, bác sĩ nói cô hôn mê do hệ thống thần kinh đại não bởi vì đau đớn, sẽ tỉnh lại sau vài giờ.
Diệp Vân Triệt ngồi bên giường trông chừng cô.
Đường Ninh đứng ở bên cạnh thở dài.
“Nếu như cô ấy nhất quyết không sinh con, vậy anh làm sao?”
Diệp Vân Triệt thần sắc có chút mệt mỏi, thanh âm trầm thấp khàn khàn:
“Tôi còn có thể làm sao, tôi chỉ có thể để cô ấy quyết định.”
Anh không thể sống thiếu cô. Đối với những gì các trưởng bối thúc giục, anh chỉ có thể đi từng bước một. Dù sao, cho dù cuối cùng xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ bảo vệ cô thật tốt.
“Thật ra, tôi cảm thấy còn quá sớm để cô ấy mang thai, anh nên đợi đến khi cô ấy hoàn toàn tin tưởng và yêu anh, hai người mới bàn đến chuyện sinh con.”
“Dù sao cô ấy vừa tỉnh lại không bao lâu, liền quên mất anh, cuối cùng tiếp nhận anh, cứ như vậy làm sao có thể hoàn hoàn tiếp nhận anh?”
Diệp Vân Triệt hiện tại nghĩ lại, quả nhiên là anh sai.
Nhưng anh thật sự không ngờ cô lại thụ thai dễ dàng như vậy.
Hiện tại hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể chờ cô tỉnh lại trước, sau đó cùng cô thương lượng.
Nghĩ về đứa trẻ ở nhà, Đường Ninh nói:
“Vậy anh chăm sóc cho cô ấy đi. Tôi về trước, nếu cô ấy tỉnh lại nói cho tôi biết cô ấy muốn ăn gì, tôi sẽ làm và giao cho anh.”
“Được, cảm ơn.”
Diệp Thánh Sinh tỉnh dậy, đảo mắt nhìn, liền thấy người đàn ông ngồi ở bên giường. Cô không muốn để ý đến anh, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thấy cô đã tỉnh, Diệp Vân Triệt vội vàng đứng dậy hỏi: “Đói bụng không? Em có muốn ăn gì không?”
Diệp Thánh Sinh vẫn im lặng.
“Hay là để anh nhờ Đường Ninh mang bánh bao cho em nhé?”
“…”
“Thánh Sinh, đừng như vậy.”
Thấy cô phớt lờ mình và thờ ơ từ chối mình, Diệp Vân Triệt cảm thấy rất khó chịu.
Diệp Thánh Sinh vẫn không nói gì, cô biết đây là phòng bệnh. Hóa ra cô lại ngất đi. Rõ ràng ngay cả bản thân cô cũng không thể chăm sóc tốt, khi xúc động cũng không thể khống chế được bản thân, khi đau đầu sẽ ngất đi.
Làm sao cô có thể bảo vệ đứa trẻ trong bụng mình như thế này.
Ít nhất hiện tại, cô không thể chấp nhận sự xuất hiện của đứa trẻ này. Nhắm mắt lại, cô đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Diệp Vân Triệt lại hỏi:
“Thánh Sinh, em muốn ngồi dậy uống nước sao?”
Diệp Thánh Sinh cảm thấy anh thật ồn ào, vì vậy lạnh lùng nhìn anh một cái, hỏi:
“Tôi có thai đúng không?”
Diệp Triệt Diệp Vân Triệt không có phủ nhận: “Ừm.”
“Vậy anh giúp tôi thu xếp, tôi không muốn.”
Ngụ ý muốn phá bỏ.
Diệp Vân Triệt nghẹn ngào nhìn cô, hạ giọng nói: “Nghĩ lại có được không?”
“Anh không…”
Ngồi dậy, cô tức giận nhìn anh.
“Một là ly hôn, hai là phá thai, anh chọn đi.”
Diệp Vân Triệt không nghĩ cô gái này sẽ cho anh hai lựa chọn như vậy.
Ly hôn và con đều rất quan trọng với anh ấy.
Làm sao anh có thể bằng lòng.
Anh ngập ngừng, không biết trả lời thế nào.
Diệp Thánh Sinh nhìn vẻ mặt tràn đầy thống khổ cùng bi thương của anh, cũng không muốn ép buộc, lạnh lùng nói:
“Đi đi, để tôi yên.”
Kỳ thực, không có người mẹ nào nguyện ý từ bỏ con của mình.
Chỉ là cô cảm thấy không thể cho con mình hạnh phúc và tương lai, sợ đứa con mình sinh ra sẽ không thể lớn lên trong một gia đình trọn vẹn.
Cô sợ anh sẽ rời xa cô nên cô không muốn con mình đến thế giới này chịu đau khổ.
Bởi vì những lời mà Diệp Vân Triệt đã nói trước đây, “ly hôn khi cô ấy sinh con” cứ xuất hiện trong tâm trí cô.
Mặc dù cô chỉ nhớ đoạn đó, nhưng cũng đủ để cô nhìn rõ người đàn ông này.
Trong mắt anh, đứa trẻ quan trọng hơn cô rất nhiều.
Còn sự tốt bụng của anh đối với cô đều là giả tạo, mục đích là để cô sinh con cho anh.
Diệp Thánh Sinh phát hiện mình không thể suy nghĩ thêm, đầu cô rất đau khi nghĩ về điều đó.
Cô lắc đầu gạt mọi suy nghĩ sang một bên, đứng dậy đi về nhà.
Lúc cô xuống giường bệnh, Diệp Vân Triệt theo bản năng đứng dậy từ băng ghế ở cửa đi đón cô.
“Thánh Sinh muốn ra ngoài đi dạo sao?
“Đừng đi theo tôi."
Cô đi thẳng về phía thang máy.
Diệp Vân Triệt sao dám để cô đi một mình.
Anh đi theo cô từ xa.
Thấy cô chuẩn bị bắt taxi, anh vội vàng bước tới ngăn cô lại.
“Đi đâu anh đưa em.”
Trời đã khuya, anh lo lắng cô ở trong xe một mình.
Diệp Thánh Sinh phớt lờ anh, nhất quyết lên xe.
Diệp Vân Triệt nắm lấy tay cô, mất bình tĩnh nói: “Diệp Thánh Sinh, em có thể ngoan ngoãn không?”
Không thể giãy khỏi tay người đàn ông, Diệp Thịnh đóng cửa xe lại, hai mắt đỏ hoe quay lại nhìn anh.
“Anh quản tôi, anh lấy tư cách gì mà quản tôi!”
“Anh là chồng của em.”
Anh cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, nhắc nhở bản thân không được tức giận với cô, không được chọc giận cô.
Nhưng anh cảm thấy khó chịu khi cô không nghe lời, vì vậy anh muốn giáo dục cô theo cách của mình.
“Anh không phải chồng tôi, tôi chỉ là công cụ sinh con hợp pháp sinh cho anh mà thôi.”
Cô cố gắng hất tay anh ra, nhưng không được.
Cô trừng mắt nhìn anh, quát: “Buông ra!”
Diệp Vân Triệt không muốn cùng cô cãi nhau trên đường, bên ngoài ban đêm rất lạnh, sợ cô bị cảm lạnh. Anh bế cô lên xe của anh.
“Diệp Vân Triệt, anh làm gì vậy, anh vẫn luôn độc đoán như vậy, chuyện gì cũng để tôi nghe lời anh, tại sao?”
Cô giãy giụa.
Nhưng nó không hiệu quả.
Diệp Vân Triệt để cô ngồi vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn rồi khóa cửa lên xe.
Sau đó chở cô ấy về nhà.
Diệp Thánh Sinh không cãi nhau với anh, ấm ức rơi nước mắt.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng không để mình khóc.
Khóc cái gì, anh ta có thể khống chế cô nhất thời, có thể khống chế cô vĩnh viễn sao?
Anh ta không thể ở bên cô hai tư giờ một ngày.
Thấy cô gái bên cạnh ngừng khóc, Diệp Vân Triệt nói:
"Anh thừa nhận mình chưa suy nghĩ kỹ càng khi để em sinh con, nhưng với anh, con cái cũng quan trọng như em vậy.*
"Em luôn nói anh để em làm công cụ sinh con sao em không nghĩ đi, tại sao anh chỉ muốn em sinh mà không phải người khác.”
Anh quay đầu nhìn cô, xe chạy rất chậm.
“Diệp Vân Triệt anh khó tìm được một người phụ nữ có thể sinh con cho mình sao?”
Diệp Thánh Thịnh buột miệng nói: “Thư Vũ nói chỉ có tôi mới thích hợp sinh.”
“Ồ!”
Diệp Vân Triệt cười lạnh một tiếng.
“Trên đời có ngàn vạn phụ nữ, chỉ em thích hợp sinh con? Anh không phải yêu quái, cũng không có bệnh, em có thể sinh người khác sao không thể?”
“…”
“Diệp Thánh Sinh, anh muốn em có một đứa con, bởi vì anh yêu em, muốn em cả đời ở bên cạnh anh, miễn cho người trong nhà nhắm vào em. Tại sao em luôn giữ những lời Shu Yu nói?”
“Nhưng chính tai tôi nghe thấy. Anh đã nói với cô ấy trong phòng làm việc rằng anh sẽ ly hôn ngay sau khi tôi sinh con cho anh.”
Cô kìm nén cảm xúc.
Anh ta thích tranh luận như vậy, để xem anh ta có thể tìm ra lý do nào để biện hộ.
Diệp Vân Triệt hơi ngạc nhiên, nhưng không thể không quay đầu lại nhìn.
“Em có nhớ quá khứ không?”
“Tôi chỉ nhớ những gì đã nghe anh nói với Thư Vũ ở thư phòng.”
“Này!”
Diệp Vân Triệt thở dài, kiên nhẫn giải thích với cô.
“Đó là bởi vì anh đã mắc nợ Thư Vũ nên mới có những suy nghĩ như vậy. Nhưng sau đó…”
“Sau này anh ép tôi nhảy sông tự sát, sau khi Đường Vãn Quân cứu tôi, anh sợ tôi cùng anh ấy nên mới chạy tới tuyên bố chủ quyền.”
“Bởi vì tôi không nhớ anh, anh sợ Thư Vũ sẽ ảnh hưởng cho nên mới để Thư Vũ rời đi, đúng không?”
Diệp Vân Triệt “…”
Nghe cô gái bên cạnh nói như vậy, anh cảm thấy thật buồn cười.
“Sao em mãi vòng đến vấn đề này? Chắc không phải em cảm thấy anh giữ em bên mình chỉ để sinh con đấy chứ?”
“Nếu không phải, vậy anh ly hôn với tôi, để tôi thoát khỏi đứa nhỏ.”
Cô đang ép buộc anh.
Diệp Vân Triệt trở nên tức giận khi nghe điều đó.
Anh cố gắng hết sức để kìm nén sự khó chịu trong lồng ngực, thở ra để lấy lại bình tĩnh.
Cuối cùng vẫn không thể bình tĩnh lại, anh dừng xe bên đường, nghiêng đầu nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm.
“Diệp Thánh Sinh, em nhất định phải làm như vậy sao?”
Diệp Thánh Sinh ánh mắt như lửa đốt nhìn anh: “Đúng."
Nhìn dáng vẻ cố chấp cùng lãnh đạm của cô, anh tức giận đến đau lòng.
Vỗ một cái cuối cùng lên vô lăng, anh gầm gừ:
“Em làm thế này để làm gì? Em nghĩ ly hôn rồi sẽ có cuộc sống tốt hơn sao? Con là của hai chúng ta, không phải của riêng em.”
“Tại sao em luôn cảm thấy anh đang hại em? Tại sao anh lại cứu em trong khi muốn làm hại em? Tại sao anh lại để mọi người chăm sóc em đến khi lớn lên? Anh không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, đó là bởi vì anh vất vả nhiều năm như vậy, sinh con cho anh không bình thường sao?”
Diệp Vân Triệt cảm thấyy mình nhiều năm như vậy nuôi lớn một con sói mắt trắng.
Nếu biết trước là như vậy thì ngay từ đầu anh đã không nên quan tâm đến tính mạng của cô.
Nghe những gì người đàn ông nói, trái tim của Diệp Thánh Sinh đau nhói, những giọt nước mắt bất bình trào ra.
Thực ra cô cũng không biết tại sao mình luôn nhấn mạnh vấn đề này.
Nhưng cô rất bất an và sợ hãi.
Cô không biết người đàn ông này, cô không biết sau này sẽ như thế nào, cô không muốn con mình sinh ra không hạnh phúc.
Cô ấy không có tình yêu thương của cha mẹ từ khi còn nhỏ, và cô ấy rất sợ cảm giác bị bỏ rơi.
Cúi đầu xuống, cô không giấu nổi đau đớn nức nở.
Thấy cô khóc, trái tim Diệp Vân Triệt lại co quắp. Lập tức hạ giọng dỗ dành cô.
“Đừng khóc, anh chỉ là không nhịn được phát tiết, anh không muốn chọc giận em.”
Diệp Thánh Sinh vẫn im lặng, vội vàng giơ tay lau đi nước mắt trên má.
Diệp Vân Triệt lấy khăn giấy ra lau cho cô, tháo dây an toàn định ôm cô vào lòng. Nhưng Diệp Thánh Sinh không nghe, lắc đầu nghẹn ngào.
“Yên tâm đi, tôi biết anh trước đây đối với tôi rất tốt, có lẽ tôi nợ anh quá nhiều, nếu như đứa trẻ này có thể báo đáp ân tình của anh, vậy tôi sinh cho anh.”