Mỗi lần cô bình tĩnh đều là dấu hiệu trước khi rời đi, anh vội vàng giơ tay ôm chặt cô vào lòng, thấp giọng nói:
“Đừng như vậy, anh biết là lỗi của anh, em có thể khóc, có thể đánh anh. Em mắng anh cũng được, nhưng chỉ cần em đừng rời xa anh, được không?"
Diệp Thánh Sinh dựa vào trong lòng anh, dần dần cô phát hiện trái tim mình không còn đau như vậy nữa.
Nó đã tê liệt.
Điều này cũng rất tốt.
Cô bật cười, đẩy anh ra, nhìn anh nói:
“Anh đừng tự trách mình, Lâm Vị Vị nói là anh uống say, nhầm cô ấy với em, cho nên trong lòng anh vẫn có em.”
Cô dừng một chút rồi nói:
“Anh lo lắng cô ấy mất con sẽ không thể sinh con được, em cũng hiểu điều đó. Thật ra em không trách anh, đàn ông trên đời nào mà không lừa dối, anh vẫn được coi là tốt.”
Cô tỏ ra rất hiểu chuyện.
Nhưng cô càng cư xử như vậy, Diệp Vân Triệt càng cảm thấy khó chịu.
Anh nhìn cô, luôn có cảm giác trong đầu cô đang toan tính điều gì đó.
Diệp Thánh Sinh đứng dậy duỗi cơ, nói với anh:
“Em hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước, đừng gọi em ăn cơm.”
Diệp Vân Triệt không ngăn cản cô, nhìn cô lẳng lặng đi lên lầu, anh ngồi trên ghế chờ điện thoại của Dương Thần.
Vẫn cảm thấy bất an.
Anh lại lên lầu tìm cô.
Diệp Thánh Sinh không có đi phòng ngủ chính, mà đem chăn bông sang phòng khách thu dọn.
Diệp Vân Triệt đã tìm kiếm hai phòng ngủ trước khi tìm thấy cô.
Thấy cô nằm trên giường không có động tĩnh gì, anh đứng ở cửa, trong lòng vô cùng khó chịu.
Tại sao cô ấy không ngủ trong phòng ngủ chính?
Cô vẫn quan tâm đến nó.
Diệp Vân Triệt thấy cô không gây rắc rối khiến anh càng thêm lúng túng không biết phải làm gì.
Anh biết cô đang cố gắng chịu đựng, có thể cô sẽ trốn trong chăn khóc một mình.
Anh cảm thấy buồn và tội lỗi.
Đúng lúc này, điện thoại của Dương Thần vang lên.
Anh vội vàng tránh đi.
Dương Thần nói: “Sếp, Lâm Vị Vị nói cô Thánh Sinh ra tay đánh đập cô ta khiến tâm tình cô ta bất ổn và sảy thai.”
“Nhưng bác sĩ lại phát hiện nguyên nhân sảy thai là do bị dị ứng. Tôi đã nhờ người kiểm tra giám sát, cô Thánh Sinh đã đi tìm cô ta, nhưng khi cô ấy rời đi, cô ta vẫn ổn.”
“Sau đó, cô t điên cuồng ăn những thức ăn khiến mình dị ứng, rõ ràng là cố ý đổ lỗi cho cô Thánh Sinh.”
Diệp Vân Triệt nghiến răng, lạnh lùng hỏi: “DNA thì sao?”
“Bác sĩ nói phôi thai ở giai đoạn đầu của thai kỳ chưa phát triển nên không thể làm DNA.”
Diệp Vân Triệt tức giận đến mức suýt ném điện thoại.
Nếu không thể làm DNA, không thể trả lại sự trong sạch cho anh.
Anh nghiến răng ra lệnh: “Điều tra tất cả những người mà cô ta tiếp xúc trong tháng này, nhất định sẽ tìm được ba của đứa bé. Còn có, nhốt cô ta vào một căn phòng nhỏ tối, trả hỏi đêm đó tôi có chạm vào cô ta không.”
Dương Thần trả lời: “Vâng.”
Diệp Vân Triệt cúp điện thoại, thay đồ, sau đó vào phòng Diệp Thánh Sinh ngủ.
Anh ngồi ở mép giường, nhìn thân thể nhỏ bé của cô dưới chăn, nhỏ giọng gọi: “Thánh Sinh…”
Diệp Thánh Sinh vội vàng lau nước mắt, giữ mình như không có chuyện gì xảy ra.
Một lúc sau, cô ló đầu ra giả vờ buồn ngủ, nheo mắt nhìn người đàn ông bên giường.
“Hả?”
Diệp Vân Triệt nhìn đôi mắt sưng của cô, cảm thấy rất đau lòng.
Anh ôm ôm lấy cô.
Diệp Thánh Sinh không chống cự.
Nhưng phản ứng bản năng của cơ thể khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Cô nghĩ người đàn ông này thật bẩn thỉu.
Nhưng cô không tỏ ra ghét bỏ anh, cô không muốn cùng anh cãi vã không cần thiết, thật vô nghĩa.
Kiên nhẫn lên.
Sẽ mất một thời gian…
Cho đến khi…
…cô biến mất vào thế giới của anh.
"Anh xin lỗi.”
Diệp Vân Triệt đem cô ôm thật chặt, thanh âm khàn khàn nói: “Thánh Sinh, thực xin lỗi.”
Diệp Thánh Sinh cười nhạt một tiếng, áp chế sự chán ghét, sau đó nở nụ cười, đẩy anh ra.
“Em tha thứ cho anh, không cần liên tục nói xin lỗi với em."
Thấy cô vẫn lãnh đạm, Diệp Vân Triệt lòng đau như kim châm.
Anh lại kéo cô vào lòng.
“Đợi anh một chút, đến khi anh tra ra chân tướng.”
Diệp Thánh Sinh “…”
Sự thật?
Sự thật là gì?
Chẳng lẽ anh ta ngủ Lâm Vị Vị còn có lí do gì?
Họ đã có con, còn quyết định sinh ra.
Cho cô ta một căn biệt thự để an tâm nuôi con nhỏ, tất cả chỉ là giả sao?
Đã như vậy, không cần cái thứ trong bụng Diệp Thánh Sinh nữa.
Cuối cùng cô cũng biết mình nên làm gì.
“Diệp Vân Triệt, em buồn ngủ quá, anh để em ngủ được không?”
Cô thật sự không muốn bị anh ôm như vậy, làm cô buồn nôn quá.
“Anh ngủ cùng em.”
Diệp Vân Triệt không nỡ buông cô ra, anh chỉ muốn ôm cô thật chặt như thế này.
Anh sợ hãi.
Anh sợ nếu anh buông tay, cô gái này sẽ biến mất.
Anh biết cô rất buồn.
Anh biết cô rõ như vậy, sao có thể không biết cảm giác của cô.
Diệp Thánh Sinh nghe lời anh.
Không sao đâu, chỉ là buồn nôn một lúc thôi, cô đi rồi sẽ ổn thôi.
Cô giả vờ rất thích anh như trước, vòng tay ôm eo anh, ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.
Ngày hôm sau cũng vậy.
Diệp Thánh Sinh cười với Diệp Vân Triệt như không có chuyện gì xảy ra, được anh tắm rửa và mặc quần áo.
Nhìn dì Trương bận rộn trong bữa ăn, cô cảm thấy có chút buồn cười.
Có lẽ bà ấy không biết Lâm Vị Vị và Diệp Vân Triệt.
Diệp Vân Triệt cũng khá giỏi trong việc giả vờ.
Chủ nhật, Diệp Thánh Sinh ở nhà.
Diệp Vân Triệt sợ cô bỏ đi nên suốt ngày ở nhà với cô.
Thứ hai, Diệp Thánh Sinh sẽ quay lại trường học, Diệp Vân Triệt cũng nghe theo lời cô, và cử người luôn theo dõi để đảm bảo cô không rời đi.
Nhưng thứ tư, Diệp Thánh Sinh vẫn là đi ngoại thành.
Mộ Dung Kỳ không ở đó, vì vậy cô đã đến gặp Thư Vũ một mình.
Biết cô đi ngoại thành, Diệp Vân Triệt tự nhiên sẽ đi theo.
Diệp Thánh Sinh dường như biết Diệp Vân Triệt đang theo dõi cô, vì vâỵ đặc biệt mở cửa để anh vào.
Rồi cô đến hầm rắn.
Phía trước là một bức tường kính suốt từ trần đến sàn.
Một bức tường kính ngăn cách cô và Thư Vũ.
Trong hầm rắn, Thư Vũ sợ hãi ngất đi mấy lần, sau khi tỉnh lại lại ngất đi lần nữa.
Ngoài ra, cô ta còn bị rắn cắn, toàn thân đau đớn không chịu nổi, đầu tóc đã rối bù, hoảng loạn như người mất trí.
Khi Diệp Thánh Sinh đến, cô ta vẫn đang hôn mê, trên người có một đàn rắn quấn quanh, trông rất đáng sợ.
Diệp Thánh Sinh cũng sợ rắn.
Nhưng cô muốn xem Thư Vũ đau đớn như thế nào.
Diệp Vân Triệt đi theo bước chân của cô, cũng đi vào hầm rắn.
Khi nhìn thấy vô số con rắn ghê tởm bên trong bức tường thủy tinh, anh bước lên trước để bảo vệ Diệp Thánh Sinh, lo lắng nói:
“Em đến đây làm gì? Nhiều rắn như vậy không sợ sao?”
Diệp Thánh Sinh đẩy anh ra, cười ranh mãnh nói: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh lo lắng cho em.”
“Lo lắng em sẽ làm sao, em không phải trẻ con.”
Cô chỉ vào một bầy rắn qua bức tường thủy tinh, vô cùng thích thú nói: “Diệp Vân Triệt, đoán xem có gì ở dưới con rắn.”