Thấy đó là Đường Vãn Quân, họ lại có vẻ héo úa, không quan tâm.
Đường Vãn Quân đi đến đứng trước mặt Diệp Vân Triệt, lạnh lùng chất vấn: “Anh đã làm gì Thánh Sinh? Tại sao cô ấy lại tự sát?”
Diệp Vân Triệt vẫn vùi đầu trong im lặng. Toàn thân như tê liệt, thậm chí không cảm thấy đau.
Đường Ninh bên cạnh đưa điện thoại của Diệp Thánh Sinh cho em trai mình.
“Những lời cuối cùng của Thánh Sinh.”
Đường Vãn Quân nhận điện thoại.
Sau khi đọc nội dung, anh ấy không biết phải nói gì.
Nếu cô thực sự tự sát, thì anh không có quyền trách cứ Diệp Vân Triệt.
Nghĩ đến người cô thích được nhắc đến trong ghi chú, Đường Vãn Quân hỏi Diệp Vân Triệt một lần nữa.
“Người mà Thánh Sinh thích là ai? Anh có ép họ chia tay và làm tổn thương người cô ấy thích không?”
Tâm trí của Diệp Vân Triệt bối rối, không muốn suy nghĩ về bất cứ điều gì nữa.
Anh chỉ muốn chìm vào giấc ngủ thật nhanh, và có lẽ khi anh tỉnh dậy sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Thấy Diệp Vân Triệt vẫn im lặng, Đường Vãn Quân lại nhìn chị gái mình.
“Chị có biết Thánh Sinh thích ai không?”
Đường Ninh lắc đầu.
“Chị không biết, nhưng chị không nghĩ cô bé sẽ ghét Vân Triệt vì người khác.”
Bởi vì trong trái tim của cô gái đó, Diệp Vân Triệt luôn là niềm tin của cô ấy trong cuộc sống.
Cô ấy luôn rất biết ơn Diệp Vân Triệt vì đã cứu mình.
Sao có thể tìm đến cái chết?
Nhìn Diệp Vân Triệt, Đường Nghi Ninh hỏi: “A Triệt, cậu đã làm gì người cô ấy thích?”
Diệp Vân Triệt vẫn như cũ im lặng, vùi đầu xuống giống như một con rối vô hồn.
Cố Thành Lệ nói: “Hãy để A Triệt bình tĩnh lại. Chúng ta hãy cử thêm người đi tìm. Trước khi thi thể được tìm thấy, cô bé có thể vẫn còn sống.”
Đường Vãn Quân không nói tung tích của Diệp Thánh Sinh.
Anh phải đợi cô tỉnh dậy và nói cho anh biết sự thật trước khi anh quyết định có nên nói với họ hay không.
Nếu cô thực sự muốn rời xa Diệp Vân Triệt, anh sẽ giúp cô.
Sau khi đến bệnh viện, Đường Vãn Quân đứng gác ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn chằm chằm vào người trên giường.
Vì lý do nào đó, anh cảm thấy rất khó chịu.
Theo chị anh nói, cô ấy là một đứa trẻ mồ côi.
Diệp Vân Triệt đã cứu cô từ tay những kẻ buôn người khi cô mới năm tuổi, sau đó Diệp Vân Triệt giao cô cho trại trẻ mồ côi, và chu cấp tiền cấp mỗi năm.
Cô hoàn toàn được nuôi dưỡng bởi Diệp Vân Triệt.
Còn về việc lớn lên cô thích ai thì chị anh không biết.
Vậy người cô ấy thích là ai? Cô ấy sẽ vì người đó mà trả lại mạng sống cho Diệp Vân Triệt?
Đường Vãn Quân không thể ngờ một cô gái trẻ trung, hoạt bát và lạc quan lại tự tử vì vấn đề tình cảm.
“Thầy Đường, ăn chút gì đi.”
Trợ lý mua đồ ăn sau khi trở về. Đường Vãn Quân cũng không từ chối, vừa ăn vừa hỏi người trợ lý bên cạnh: “Cô sẽ vì một người mà lựa chọn tự sát sao?”
Trợ lý vội vàng lắc đầu: "Sao có thể chứ?
Đường Vãn Quân cười khổ.
Đúng vậy, tự tử vì một người thực sự là điều mà chỉ kẻ ngốc mới làm.
Nhưng anh cảm thấy cô gái đó không ngốc.
“Anh Đường, sau khi ăn cơm xong, anh đến đoàn làm phim gặp đạo diễn, tôi giúp anh canh gác ở đây.”
Đường Vãn Quân biết vì anh mà tiến độ của đoàn làm phim bị chậm lại.
Anh không thể giữ chân mọi người, anh phải quay lại đoàn phim để hoàn thành phần quay của mình.
…
Thành phố A, biệt thự của Diệp Vân Triệt.
Ngày thứ ba Diệp Thánh Sinh mất tích.
Trong ba ngày này, Diệp Vân Triệt không uống một giọt nước nào.
Anh vẫn ngồi trên tấm thảm trước ghế sô pha, khuôn mặt hốc hác và nét mặt buồn bã.
Toàn bộ vẻ ngoài của anh thực sự đáng sợ.
Dì Trương không biết đã nấu cơm bao nhiêu lần, xót xa nói:
“Cậu chủ mau ăn chút gì đi, cứ như vậy làm sao bây giờ.”
Nhìn điện thoại trên tay anh, trên màn hình là bức ảnh Diệp Thánh Sinh đang cười rạng rỡ.
Đôi mắt anh trống rỗng, anh dựa vào đó không còn chút sức lực nào hỏi dì Trương: “Khi tôi không ở nhà, cô ấy có vui không?”
Dì Trương gật đầu nói: “Cô Sinh luôn là một cô gái hoạt bát, thích cười, nhưng kể từ khi cậu đưa Thư Vũ đến, tôi rất ít khi thấy cô ấy cười."
“…”
Hóa ra anh mới thực sự là thủ phạm giết cô.
Diệp Vân Triệt, Diệp Vân Triệt, mày thật đáng chết.
Anh phất tay ra hiệu dì Trương đi xuống, nhưng cả người vẫn dựa ở chỗ đó, tinh thần dần dần mê man, bất tỉnh.
Trong núi non trước mắt, dường như anh nhìn thấy vô số hình ảnh giữa hai người.
Những hình ảnh ấy như những thước phim hiện ra rõ ràng, rành mạch trước mắt anh.
“Chú, chú đừng rời xa cháu được không.”
“Chú, chú là của cháu.”
“Chú, Thánh Sinh đau quá! Cháy muốn ôm.”
“Chú, chú…”
Giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô hết lần này đến lần khác quanh quẩn bên tai anh.
Diệp Vân Triệt đờ đẫn nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập khuôn mặt đáng yêu, trong sáng, tròn trịa và nhỏ nhắn xinh xắn của cô.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại không nói lời nào, cứ như vậy mà biến mất.
Diệp Vân Triệt, không có cô ấy ở bên cạnh, mày sống không bằng chết sao?
Ngẩng đầu lên, nước mắt dễ dàng rơi xuống khóe mắt, trái tim vừa mới bình phục lại cảm thấy đau xé rách.
Nhưng anh vẫn giả chết.
Anh không muốn thức dậy.
…
Vào ngày thứ năm sau khi Diệp Thánh Sinh nhập viện, cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Người trợ lý lập tức hào hứng gọi Đường Vãn Quân.
Đường Vãn Quân đã bỏ lại cả đoàn phim vội vàng đến bệnh viện.
Tại cửa phòng bệnh, bác sĩ nói với Đường Vãn Quân: “Bệnh nhân rất may mắn, cô ấy sống sót, nhưng não sau bị thương nặng, có thể còn nhiều di chứng.”
Đường Vạn Quân hạnh phúc nhìn cô gái đã mở mắt.
Anh thở hổn hển, gọi cô: “Thánh Sinh…”
Trên giường bệnh, Diệp Thánh Sinh không thể nằm thẳng vì sau đầu bị thương nặng, cô ngồi trên giường được anh đỡ.
Mặc đã tỉnh, nhưng cô vẫn bất động.
Đường Vãn Quân đứng trước mặt cô, cô cũng không đáp lại.
Đường Vãn Quân chậm rãi ngồi ở bên cạnh cô, dịu dàng nói: “Em tỉnh lại thật tốt, chúng ta cũng không vội, tĩnh dưỡng một chút, một ngày nào đó em sẽ khôi phục.”
Diệp Thánh Sinh vẫn im lặng.
Đường Vãn Quân cười khổ, tiếp tục nói:
“Vậy em phải mạnh mẽ lên, đừng phụ lòng mong đợi của anh, đừng ôm tâm lý muốn chết, nếu không anh sẽ rất đau lòng.”