Diệp Thánh Sinh có chút kích động, nằm trên cửa kính xe sốt sắng nói với Mộ Dung Lưu Tranh.
“Tôi có thể chứng minh con bé là con gái của tôi, không liên quan gì đến nhà họ Mộ Dung của cô, nếu cô không tin thì có thể..."
"Lưu Tranh, chúng ta đi thôi!" Cung Hàn đột nhiên nói.
Nhưng anh nhìn Diệp Thánh Sinh, như thể đang ra hiệu cho cô điều gì đó.
Diệp Thánh Sinh không ngốc, nhìn vào mắt Cung Hàn, tựa hồ đang nói cho cô biết, đừng nói nữa, đừng làm loạn, anh sẽ giúp cô bế đứa nhỏ ra ngoài.
Nghĩ đến những gì Cung Hàn đã nói với cô ở biệt thự trước đó.
Ngoài ra, Mộ Dung Kỳ cũng dặn dò cô không nên dây dưa quá nhiều với Mộ Dung Lưu Tranh, em gái anh ta luôn luôn vô lý.
Vì vậy, cô ngừng nói và lùi lại.
Mộ Dung Lưu Tranh liếc mắt nhìn Diệp Thánh Sinh, cười lạnh một tiếng: “Làm càn.”
Sau đó để tài xế lái xe.
Nhìn chiếc xe lái vào nhà Mộ Dung, Diệp Thánh Sinh lại gọi cho Mộ Dung Kỳ.
Vẫn không được.
Nhưng một lúc sau, Cung Hàn chạy ra ngoài, kéo cô trốn vào một chỗ khuất nói:
“Thánh Sinh, đừng ở đây làm loạn, về nhà trước đi, về phần con của em, tin anh, anh nhất định sẽ tìm cách đưa đến cho em, được không?"
Đây là Mộ Dung gia.
Làm sao họ có thể cho phép một người phụ nữ la hét ở đây.
Nhà Mộ Dung không muốn cô, họ chỉ muốn đứa trẻ.
Nếu cô nhất quyết giành giật đứa trẻ từ tay họ, họ sẽ giết cô.
Diệp Thánh Sinh vội vàng lắc đầu, trong lòng cảm thấy kinh hãi.
"Bọn họ sao lại làm như vậy? Nó là con ruột của tôi, không có quan hệ gì với Mộ Dung gia."
"Nhưng đó là con gái của Mộ Dung Kỳ. Mộ Dung gia luôn quý trọng còn gái. Em có biết thế hệ của Mộ Dung Kỳ, mười mấy anh em trai, chỉ có Mộ Dung Lưu Tranh là con gái không? Bây giờ bọn họ có cháu gái, đều coi như bảo bối. Còn em, bọn họ sẽ không cho phép em ở bên Mộ Dung Kỳ."
Trước đó anh đã nói với cô rằng Mộ Dung gia rất đáng sợ.
Nhưng cô gái này không nghe, nhất quyết đòi về nhà với Mộ Dung Kỳ.
Giờ đã xong cả rồi, họ sẽ giữ con bỏ mẹ.
"Cung Hàn, anh có biết Mộ Dung Kỳ ở đâu không? Anh ấy nhất định có thể tìm ra giải pháp."
Cung Hàn lắc đầu: "Anh cũng không biết, có lẽ là bị người nhà khống chế. Em nghe anh, về nhà trước đi, đừng lại đây làm loạn, anh sẽ tìm cơ hội đưa con gái em ra ngoài. Sau đó, em hãy mang nó biến mất khỏi đây, hiểu không?"
Diệp Thánh Sinh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.
“Được, vậy khi nào thì anh giúp tôi mang Liên Liên ra ngoài?”
“Cái này anh cũng không rõ. Anh không phải người nhà Mộ Dung."
"Nhưng đừng lo lắng, đứa trẻ sẽ không có chuyện gì. Anh lấy cớ đi vệ sinh ra ngoài, phải quay lại ngay."
Diệp Thánh Sinh đáp lại, nhung đi ba bước, nhìn vào cửa nhà Mộ Dung nhớ thương con gái.
Nếu trong vòng ba ngày, Cung Hàn không thể giúp cô đưa con gái trở về, thì cô sẽ báo cảnh sát, hoặc giải thích rõ ràng Liên Liên không phải là con cháu nhà Mộ Dung.
Về phần Mộ Dung Kỳ, cô hy vọng anh sẽ cho cô một lời giải thích càng sớm càng tốt.
...
Thành phố A, bệnh viện.
Diệp Vân Triệt vừa có thể cử động, liền gọi Dương Thần lại, nói:
"Chuyển tôi đi bệnh viện khác, đến nước E chữa trị."
Dương Thần lo lắng nói: "Chủ tịch, vậy không tốt lắm. Anh đến nước E mới bị thương nặng như vậy."
"Tôi bảo anh chuyển thì cứ chuyển đi."
Diệp Vân Triệt cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Anh không thể nằm đây chờ chết được.
Anh muốn tìm Thánh Sinh.
Nếu anh không đến, cô ấy lại biến mất thì sao.
Cuối cùng anh cũng tìm thấy cô, anh không bao giờ để cô chạy trốn nữa.
Dương Thần không còn cách nào khác đành phải bắt đầu chuẩn bị cho việc chuyển giao.
Nước E, biệt thự số 6.
Đêm khuya.
Diệp Thánh Sinh không ngủ được, tâm trí cô chỉ toàn là con gái.
Đã hai ngày liên tiếp, Cung Hàn không giúp cô bế con gái ra ngoài, Mộ Dung Kỳ cũng không liên lạc được.
Cô không biết phải làm gì.
Cô đã gọi cảnh sát, nhưng cảnh sát không dám nhận vụ án khi nghe nói đó là nhà Mộ Dung.
Vào lúc đó, Diệp Thánh Sinh mới biết gia tộc Mộ Dung mà Cung Hàn đã nói là rất đúng.
Lẽ ra ngay từ đầu cô phải cứng rắn hơn, không cùng Mộ Dung Kỳ vào nhà anh.
Nhưng bây giờ hối hận thì có ích gì.
Cuộn mình ở bên giường, Diệp Thánh Sinh nước mắt giàn giụa.
Cho đến khi, cô nghe thấy tiếng ô tô từ trong sân biệt thự truyền đến.
Cô giật mình bật dậy, vội chạy ra ban công xem tình hình. Truyện Tổng Tài
Khi thấy là Mộ Dung Kỳ, cô còn chưa kịp xỏ giày đã lao ra khỏi phòng.
Mộ Dung Kỳ đi vào biệt thự, nhìn thấy cô nhào tới, liền tiến lên ôm lấy cô.
Nhưng Diệp Thánh Sinh lại túm lấy anh khóc:
"Tại sao giờ anh mới xuất hiện? Hai ngày nay anh đã đi đâu? Anh có biết ba mẹ anh đã bắt Liên Liên đi không, họ không trả lại cho em, không cho em vào nhà anh một bước."
"A Kỳ, em không muốn vào nhà anh, anh giúp em đưa Liên Liên về, được không? Được không?"
"Thánh Sinh, Thánh Sinh, nghe anh nói."
Mộ Dung Kỳ không ngờ mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như vậy.
Anh ôm lấy cô, cố gắng làm cô bình tĩnh lại.
"Anh sẽ tìm cách đưa Liên Liên về với em, nhưng em phải hứa với anh, em có thể đừng gây rắc rối được không? Anh sẽ đưa em đến gặp Liên Liên ngay bây giờ."
"A Kỳ, em tin anh nên mới mang Liên Liên đến nhà anh, nhưng bây giờ họ muốn cướp con gái em, sao anh có thể bảo em đừng gây rối, em chỉ muốn Liên Liên của em."
Diệp Thánh Sinh rất kích động, tâm trí chỉ toàn con gái. Cô không chú ý đến sắc mặt tái nhợt của Mộ Dung Kỳ, ngữ khí cũng yếu ớt.
Nhưng anh vẫn nắm lấy cô, dùng hết sức nói:
"Anh biết, anh biết Liên Liên là mạng sống của em, nhưng nếu em nói Liên Liên không phải người nhà Mộ Dung, thì tính mạng của cả em và Liên Liên sẽ gặp nguy hiểm. Em có thể nghe anh không? Thánh Sinh, hãy tin anh, khi anh đưa Liên Liên ra ngoài, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này."
Anh không ngờ ba mẹ lại nói dối mình. Lúc đầu anh đã nói chuyện với ba mẹ, họ rất hào phóng kêu anh đón về, ai biết bây giờ...
Nếu không có hai ngày qua, Liên Liên không chịu ăn, kêu gào đòi mẹ, tối nay ngã bệnh, bà mẹ sẽ không cho anh ra ngoài đón Thánh Sinh.
"Miễn là họ biết Liên Liên không phải của anh, họ sẽ trả Liên Liên cho em. Tại sao tính mạng của bọn em lại gặp nguy hiểm?"
Diệp Thánh Sinh không hiểu. Cho dù gia đình Mộ Dung hùng mạnh đến đâu, mẹ con họ đã phạm phải lỗi lầm gì?
Mộ Dung Kỳ thực sự muốn nói, bởi vì anh yêu em.
Ba mẹ anh không cho phép anh ở bên cô. Nếu biết Liên Liên không phải là con cháu mình, họ sẽ không phải lo lắng gì.
Khi đó, họ sẽ giết cô để cắt đứt suy nghĩ của anh.
Mộ Dung Kỳ không biết phải giải thích thế nào với cô, anh kéo cơ thể yếu ớt của mình, nói:
"Thánh Sinh, hứa với anh, em có thể đừng nói thân phận vủa Liên Liên được không? Anh sẽ đưa em gặp Liên Liên ngay."
Diệp Thánh Sinh không biết Mộ Dung Kỳ đang lên kế hoạch gì.
Nhưng hiện tại cô chỉ muốn gặp con gái nên đồng ý
Ba giờ sáng.
Mộ Dung Kỳ đưa Diệp Thánh Sinh về.
Trong phòng Mộ Dung phu nhân, Liên Liên mặt đỏ bừng, hai mắt trắng dã, nằm trong lòng Mộ Dung phu nhân, trong cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm:
"Mẹ, mẹ... Liên Liên muốn mẹ."
“Liên Liên không sao đâu, mẹ sẽ tới ngay, Liên Liên, ngoan, nghe lời bà nội, ăn chút gì trước đi, được không?”
Từ khi tách con bé ra khỏi mẹ, nó bắt đầu không ăn không uống, luôn miệng kêu muốn. mẹ.
Mộ Dung phu nhân luôn cảm thấy nếu mình đối tốt với cháu gái, cháu gái nhất định sẽ sớm quên mẹ.
Không ngờ, hai ngày sau, cô bé đổ bệnh.
Có vẻ như sẽ mất một thời gian để tách mẹ con họ ra.
"Con muốn mẹ, mẹ..."
Liên Liên nức nở khóc.
Mộ Dung phu nhân đau lòng vô cùng, không ngừng ôm cô bé qua lại dỗ dành.
Đúng lúc này, giọng người hầu truyền đến: “Phu nhân, tam thiếu gia đến rồi.”
"Để bọn họ vào đi.”
Mộ Dung phu nhân đáp, nhìn đứa trẻ trong lòng.
"Liên Liên đừng khóc, mẹ đến rồi đây."
Liên Liên ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Cô bé càng khóc to hơn khi nhìn thấy ba và mẹ đến.
"Mẹ..."
Diệp Thánh Sinh đã bật khóc khi nhìn thấy con gái mình.
Cô lao tới, giật lấy con gái từ trong lòng Mộ Dung phu nhân, ôm chặt lấy cô bé, sốt sắng hỏi:
“Liên Liên, Liên Liên, con không sao chứ? Mẹ xin lỗi, là mẹ đã không bảo vệ tốt cho con. Mẹ xin lỗi Liên Liên."
Liên Liên ôm cổ mẹ, toàn thân co giật vì khóc.
"Mẹ ơi, sau này Liên Liên sẽ ngoan ngoãn. Mẹ đừng bỏ Liên Liên đi. Liên Liên sẽ không bao giờ làm mẹ tức giận nữa. Đừng bỏ Liên Liên ở lại, được không mẹ?"
Mộ Dung Kỳ không khỏi đỏ mắt.
Anh tiến lên ôm lấy hai mẹ con họ, trầm giọng nói:
“Được rồi, là lỗi của ba, chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa.”
Nhìn mẹ đứng bên cạnh, Mộ Dung Kỳ nói:
“Mẹ, con biết mẹ thích Liên Liên, nhưng Liên Liên còn nhỏ, không thể sống thiếu chúng ta, mong mẹ cho phép con mang nó về."
Mộ Dung phu nhân lập tức tối sầm mặt hỏi con trai: "Con định mang nó đi đâu?"
"Nhà chúng con, nếu mẹ muốn gặp Liên Liên, con có thể đến đây bất cứ lúc nào."
"Ta không cho phép."
Thái độ của Mộ Dung phu nhân rất kiên quyết.
"Ta cho phép người phụ nữ này ở lại đây, nhưng đừng nghĩ đến đưa cháu gái của ta ra ngoài."
"Mẹ "
Mộ Dung Kỳ ủ rũ, đối mặt với mẹ của mình.
Diệp Thánh Sinh ôm con gái trong lòng, lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, sau đó lạnh lùng nhìn Mộ Dung phu nhân.
Bất chấp lời nói của bà, cô nhất quyết rời đi cùng con gái.
Mộ Dung phu nhân nhìn bóng lưng của cô, quát: “ Cô định đưa cháu gái tôi đi đâu?”
Diệp Thánh Sinh phớt lờ bà, bế con gái ra ngoài.
Mộ Dung phu nhân vội vàng hét lên: *Người đâu ngăn bọn họ lại! Một người phụ nữ vô lễ như vậy lại muốn dựa vào con cái để gả vào gia đình này, thật là viển vông.”
Lập tức, mấy người tiến lên chặn đường Diệp Thánh Sinh.
Diệp Thánh Sinh dừng lại, nhìn chằm chằm vào Mộ Dung phu nhân.
"Ý bà là tôi dựa vào con mình mà gả vào gia đình này? Để tôi nói cho bà biết, từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ quan tâm đến việc bước vào cánh cửa Mộ Dung gia. Hơn nữa, Liên Liên là con ruột của tôi, không liên quan gì đến gia đình bà. Đừng nghĩ đến việc cướp con gái khỏi tay tôi."
Diệp Thánh Sinh tức giận, cô chỉ muốn mang con gái của mình đi, không quan tâm nhiều như vậy.
“ Cô thật là dũng cảm.”
Mộ Dung phu nhân từ trước đến giờ đều được kính trọng. Đây là lần đầu tiên có người dám trái lời bà. Bà ta giận đến tái mặt, ra lệnh:
“Nhốt người đàn bà này lại cho ta, bắt đứa trẻ lại đây.”
Bảy tám người hầu đứng bên cạnh lập tức bước tới.
Mộ Dung Kỳ thấy tình thế không ổn nên lập tức chắn lại.
“Ai dám động đến mẹ con họ.”
Anh đem Diệp Thánh Sinh cùng Liên Liên đặt ở phía sau, nhìn về phía mẹ
“Mẹ, mẹ vẫn luôn ăn chay niệm phật, sao có thể làm ra chuyện cướp con như vậy? Có con ở đây, con sẽ không để mẹ ức hiếp mẹ con họ đâu."
Ban đầu Mộ Dung phu nhân không tức giận như vậy.
Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy con trai mình vì một người phụ nữ không có địa vị mà chống lại mình, bà cảm thấy chuyện này không nên thuận theo ý muốn của họ.
"Ta vốn tưởng rằng, đứa nhỏ muốn có mẹ, để cô ta tới chăm sóc hai ngày cũng không sao, không ngờ bây giờ con lại hợp sức với nó chống lại ta?"
"Dung Kỳ, con có nghĩ mình có thể bảo vệ người phụ nữ này?"
Ánh mắt Mộ Dung phu nhân sắc bén, lạnh lùng ra lệnh:
"Nhốt tam thiếu lại, không được để hai người này gặp lại."
"Đặc biệt là người phụ nữ này, nhốt vào trong ngục tối, để cô ta biết mình đã xúc phạm ai."
Thêm vài lính canh từ ngoài phòng đi vào, tiến lên giữ Mộ Dung Kỳ lại, Diệp Thánh Sinh vừa nhận ra, đám người hầu bắt đầu giật lấy đứa trẻ từ tay cô.
Cô ôm chặt lấy con gái, giận dữ hét lên:
“Các người đang làm cái gì vậy? Đây là con gái của tôi, không phải của Mộ Dung gia các người. Buông ra!"
Liên Liên cũng sợ hãi khóc, ôm chặt lấy cổ mẹ:
"Không được bắt nạt mẹ con, con không muốn xa mẹ, thả con ra..."
"Liên Liên, Liên Liên..."
"Mẹ, mẹ, mẹ ơi..."
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Mộ Dung Kỳ không ngờ mọi chuyện lại phát triển như thế này.
Anh cố gắng đẩy những cảnh vệ xung quanh, quỳ xuống bên cạnh mẹ cầu xin:
"Mẹ, mẹ đừng như vậy, Liên Liên còn nhỏ, con bé sẽ bị tổn thương mất."
"Mẹ, con xin mẹ, con hứa với mẹ, con sẽ rời khỏi Thánh Sinh, mẹ hãy trả Liên Liên lại cho cô ấy, đừng để mẹ con họ phải chia lìa, mẹ…”
Mộ Dung phu nhân nghiêm mặt nhìn đứa con trai đang quỳ gối.
Khó có thể tưởng tượng, con trai thứ ba luôn luôn dịu dàng, đoan trang, ngoan ngoãn và hiếu thuận của bà lại quỳ xuống trước mặt bà vì một người phụ nữ.
Trong lòng anh, người phụ nữ này so với cha mẹ còn quan trọng hơn nhiều?
Vậy nên bà không thể giữ lại người phụ nữ đó!
Bà lạnh lùng nhìn hai mẹ con cách đó không xa, nhẫn tâm ra lệnh:
“Kéo cô ta xuống."
"Dạ!"
Đám cảnh vệ gật đầu, bước tới kéo Diệp Thánh Sinh đi.
Con gái bị cướp đi, Diệp Thánh Sinh vùng vẫy một cách tuyệt vọng, đau đớn hét lên:
“Trả lại con gái cho tôi, nó không phải là cháu của các người, làm ơn, hãy trả lại con gái cho tôi, Liên Liên, Liên Liên…."