Sáng sớm hôm sau, cô xuống nhà trong tâm trạng chán nản, một mình quay lại trường trong sự uất ức.
Hôm nay là thứ hai, cô có lớp học phải tham dự. Ngay cả khi hôn nhân không may mắn, cô không thể để việc học của mình bị tụt lại phía sau. Cuối cùng cũng qua được hết tiết học buổi chiều, Diệp Thánh Sinh cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trên tay, vẫn không có tin tức gì của người đàn ông này.
Bạn học ghé vào tai cô nói: “Đi thôi, chúng ta đi căng tin ăn cơm.”
Diệp Thánh Sinh đứng dậy cùng bạn học rời đi.
Đi được nửa đường, một cô gái đi tới, đứng trước mặt cô hỏi: “Bạn học, cậu là Diệp Thánh Sinh sao?”
Diệp Thánh Sinh gật đầu: “Có chuyện gì sao?”
“Cổng trường có người tìm cậu."
Diệp Thánh Sinh: "..."
Có người tìm cô?
Sẽ là ai?
Tò mò, Diệp Thánh Sinh đi về phía cổng trường.
Vừa chạy đến cổng trường, cô đã được một người đàn ông trung niên chào đón.
Người đàn ông bước lên phía trước và gật đầu: "Cô Diệp, xin mời."
Diệp Thánh Sinh đi theo người đàn ông đến một bên đường, nhìn thấy anh ta mở cửa xe.
Bên trong là một phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc thời thượng.
Diệp Thánh Sinh không nhận ra cô ấy, chỉ đứng đó quan sát một cách đề phòng.
Người phụ nữ trong xe cũng nhìn cô, nói: “Lên xe, tôi đưa cô đi ăn trưa.”
Diệp Thánh Sinh mặt không đổi sắc, im lặng.
Người phụ nữ tiếp tục: "Tôi tên là Thư Vũ. Không biết cô đã nghe thấy tên tôi từ A Triệt chưa."
Thư Vũ...
Cô đã nhìn thấy cái tên này trên điện thoại anh, chính vì cô ấy mà anh mới muốn để ly hôn với cô.
Diệp Thánh Sinh nhìn người phụ nữ trong xe với thái độ thù địch, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cô tìm tôi làm gì?"
Thư Vũ kiêu ngạo ngồi ở ghế sau, liếc nhìn Diệp Thánh Sinh bên ngoài xe, nói với giọng điệu khinh thường: "Nói với cô về A Triệt. Sao cô lại sợ tôi như vậy?"
"Tôi sợ cô? Một tiểu tam không biết xấu hổ."
Diệp Thánh Sinh không sợ cô ta. Mặc dù thân hình cô nhỏ bé nhưng không làm chuyện trái lương tâm.
Khi Thư Vỹ nghe thấy từ "tiểu tam", trong lòng nổi lên tức giận.
Thấy cô gái không lên xe, cô ta giẫm giày cao gót xuống xe.
Một người phụ nữ cao 1m70 và đi giày cao gót 5 cm đứng trước mặt Diệp Thánh Sinh. Với khí chất của một cô gái trẻ, Thư Vũ liếc nhìn cô gái trước mặt và ậm ừ.
"Cô thật may mắn. Một đứa trẻ mồ côi không chỉ được A Triệt bảo trợ đi học, mà còn được anh ấy cưới làm vợ. Địa vị của A Triệt, gia đình anh ấy sao có thể đồng ý. Việc cô kết hôn thực sự rất kỳ lạ."
Diệp Thánh Sinh trừng mắt nhìn người phụ nữ, mặc dù cô ta cao,, dáng người chuẩn và khuôn mặt xinh đẹp. Nhưng nhìn ngoại hình cũng không còn quá trẻ.
Diệp Thánh Sinh cảm thấy rằng mặc dù cô không cao bằng, nhưng không thua kém. Hơn nữa, tuổi trẻ là lợi thế của cô.
Cô không chút khách khí đáp:
"Chú cưới tôi chứng tỏ trong lòng chú có tôi. Cô đến đây để chất vấn tầm nhìn của chú và gia đình?"
Diệp Thánh Sinh từng nghĩ buông tay nhưng bây giờ không chỉ có mình cô.
Vì con, cô lại muốn chiến đấu.
Đừng để đứa con sinh ra không cha không mẹ.
Đừng giống như cô... không biết cha mẹ mình ở đâu từ khi còn nhỏ.
Và người thân duy nhất trong cuộc đời cô là Diệp Vân Triệt.
Cô thực sự muốn cho đứa con của mình một mái ấm.
Sắc mặt Thư Vũ tái nhợt, cô ta không ngờ cô gái hoang dã không thân phận, không lai lịch, không ra gì lại dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình. Cô ta từng bước tiến lại gần cô, trong mắt hiện lên sự căm hận.
"Nếu như lúc đó tôi không rời đi, cô cho rằng mình có cơ hội đứng bên cạnh A Triệt sao?"
Thư Vũ cũng không phủ nhận cô gái trước mặt rất xinh đẹp. Khuôn mặt tròn trịa, trắng trẻo và thanh tú được khảm một đôi mắt to như đá quý đang phát sáng, môi đỏ, răng trắng, lông mày đẹp như tranh vẽ, tựa như một búp bê. Nhưng ngoại trừ khuôn mặt này, cô gái này có thể sử dụng cái gì khác để cạnh tranh với cô?
Thư Vũ cảm thấy rằng nếu cạnh tranh với cô ở đây, chỉ là hạ thấp phẩm chất và đẳng cấp của cô ta.
"Dì à, dì đã rời xa anh ấy rồi. Dì là quá khứ của anh ấy, còn tôi hiện tại là vợ của anh ấy. Nếu anh ấy đã cưới tôi, dì nên tự biết mình. Đừng quấy rầy anh ấy nữa."
Diệp Thánh Sinh như con nhím giận dữ, trừng mắt nhìn Thư Vũ.
Cô rõ ràng là một cô gái nhỏ mới ngoài hai mươi, nhưng bên trong có một tinh thần kiên quyết, không thừa nhận thất bại.
"Cô..."
Thư Vũ sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Diệp Thánh Sinh: "Cô gọi tôi là dì?"
"Không thì gọi thế nào nữa?" Diệp Thánh Sinh nhướng mày.
Thục Vũ tức giận muốn đánh người, nhưng lại mất đi tư thái của đại phu nhân, cô ta nén giận, cay đắng nhìn Diệp Thánh Sinh nói:
"Cô là vợ của anh ấy? Vậy cô còn phải hỏi anh ấy vì sao lại lấy cô chứ. Đúng vậy, dù tôi có rời xa anh ấy mười hay hai mươi năm, một ngày nào đó khi tôi quay lại và cần anh ấy, anh ấy vẫn sẽ cưới tôi. Còn cô... chỉ là công cụ để anh ấy giải tỏa nỗi cô đơn mà thôi!"
"Cô nói cái gì?"
Diệp Thánh Sinh tức giận nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm nhỏ kêu răng rắc.
Thư Vũ ngừng nhìn cô, nói một cách mỉa mai
"Tôi tìm cô không có mục đích nào khác, chỉ để nhắc nhở cô, đừng tưởng kết hôn với A Triệt sẽ khiến cô bay trên cành cao, trở thành phượng hoàng. Một con gà rừng dù sao cũng không thể thành phượng hoàng."
Nói xong, cô ta xoay người đi.
Diệp Thánh Sinh không thể chịu đựng được nữa, lao về phía trước nắm lấy tóc cô ta.
"Còn tôi chỉ coi cô như một hòn đá trong cái hố hôi hám, rẻ tiền, kinh tởm."
Thư Vũ đau đến kêu lên một tiếng, vội vàng che đầu hét lớn: "Cô dám đánh tôi? Muốn chết sao?"
Diệp Thánh Sinh đẩy ra, chỉ vào tài xế hét lên:
"Ông qua đây thử xem, chồng tôi là Diệp Vân Triệt. Nếu ông động vào tôi, sau này đừng hối hận!"
Tài xế nghe lời đe doạ của cô sợ hãi cúi đầu.
Thư Vũ lo lắng hét vào mặt tài xế, "Ông đang làm gì vậy, đánh cô ta đi."
Người tài xế rụt rè nói: "Cô ấy là bà Diệp, tôi không dám."
Những người đi ngang qua thỉnh thoảng nhìn cô ta như nhìn người điên.
Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thánh Sinh.
“Cô đợi đó cho tôi!”
Sau đó cô ta hốt hoảng lên xe. Tài xế nhanh chóng lên xe lái đi.
Diệp Thánh Sinh sững người ở đó, nhìn người phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện rời đi, vẻ cứng cỏi giả vờ lập tức đông cứng lại. Cô loạng choạng ngồi trên chiếc ghế ven đường, cảm thấy vô vọng, lồng ngực như bị tảng đá chặn lại, thở không nổi.