Cô khó chịu lắc đầu: "Không nhớ rõ, đầu rất đau."
Thấy cô lại đau đầu, Diệp Vân Triệt căng thẳng, thiếu chút nữa giơ tay đụng vào người cô.
Nhưng Đường Vãn Quân đã đi trước một bước, an ủi Diệp Thánh Sinh:
“Được, được, không có ấn tượng thì chúng ta sẽ không nghĩ nữa, không nghĩ sẽ không đau."
Diệp Thánh Sinh gật đầu, có chút ngái ngủ nói: "Anh Quân, anh bảo anh ta đi, em muốn nghỉ ngơi."
"Được, nếu cảm thấy không thoải mái thì ngủ một giấc đi."
Đường Vãn Quân lại liếc nhìn Diệp Vân Triệt, gọi anh ra ngoài.
Diệp Vân Triệt không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi trước.
Nhưng lần nào anh cũng ngồi ở cửa, không đi đâu.
Nếu công ty thực sự cần tài liệu để anh ký, Dương Thần sẽ gửi qua.
Nằm trong bệnh viện, Diệp Vân Triệt đã mấy ngày không ngủ ngon, cũng không tắm rửa.
Anh không quan tâm đến hình ảnh của mình, râu đã mọc ra một đoạn.
Mãi cho đến ngày Diệp Thánh Sinh xuất viện, anh mới ăn mặc đàng hoàng.
Anh còn dặn dì Trương cất tất cả mọi thứ về anh vào một căn phòng và khóa lại, để cô không nhìn thấy.
Sau khi mọi việc xong xuôi, sáng sớm hôm sau Diệp Vân Triệt lái xe đến bệnh viện, chuẩn bị cùng Đường Vãn Quân đi đón cô.
Nhưng vừa lái xe ra khỏi biệt thự liền đụng phải Thư Vũ.
Diệp Vân Triệt hạ kính xe xuống, nhìn người phụ nữ đứng cách đó không xa, hỏi: “Cô đến đây làm gì?”
Từ khi biết Diệp Thánh Sinh chưa chết, Thư Vũ đã trốn trước. Sau đó, cử người đến bệnh viện hỏi thăm, mới biết Diệp Thánh Sinh mất trí nhớ.
Bởi vì mất trí nhớ, không biết bên sông ngày đó xảy ra chuyện gì, cho nên không thể nói cho Diệp Vân Triệt chân tướng.
Giống như bây giờ, khi cô đứng trước mặt Diệp Vân Triệt, Diệp Vân Triệt không hỏi cô bất cứ điều gì.
Vì vậy, cô vẫn còn cơ hội.
Đi tới xe, Thư Vũ nói:
"A Triệt, em biết anh lo lắng về tai nạn của Thánh Sinh, nhưng anh không thể bỏ mặc em một mình."
Diệp Vân Triệt quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Thư Vũ, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không lấy cô."
Trước đây anh cho rằng tình cảm của anh dành cho cô gái kia chỉ là thương hại.
Sau khi cô gặp tai nạn, anh mới nhận ra mình quan tâm đến cô nhiều như thế nào.
Bây giờ anh biết chính xác những gì anh muốn và anh không thể lặp lại những sai lầm tương tự.
Về phần Thư Vũ, anh có thể cho cô bất cứ thứ gì, nhưng anh không thể cưới cô.
“Anh không thể cưới em, em đồng ý nhưng anh để em ở lại bên cạnh anh, được không?”
Thư Vũ bắt đầu khóc, giả vờ mềm yếu.
“A Triệt, em thật sự yêu anh, em không muốn rời xa anh. Cho dù em không thể làm vợ anh, em cũng muốn ở bên cạnh anh, đừng đuổi em đi, được không?"
Bây giờ Diệp Thánh Sinh có người đi cùng mỗi ngày nên người của cô t không thể làm gì.
Vì vậy, cô phải đích thân ra tay.
Diệp Vân Triệt ghét nhìn thấy phụ nữ khác khóc trước mặt anh.
Bực mình, anh nói với Thư Vũ: “Cô có thể đến làm việc trong công ty, nhưng đừng đến nơi này nữa.”
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất của anh.
"Vậy chúng ta sau này chỉ có thể làm đồng nghiệp?"
Cô là đại tiểu thư nhà họ Thư, sao có thể nguyện ý làm thư ký của anh.
Cô ta phải là bà Diệp!
Diệp Vân Triệt nói: "Cô không phải nhất định muốn ở bên cạnh tôi sao? Vậy đến công ty đi, còn lại để tôi sắp xếp."
Dù sao cuộc sống riêng tư của anh cũng không thể có người phụ nữ này.
Thư Vũ lại không kìm được nước mắt.
"A Triệt, tại sao anh lại khoan dung với Diệp Thánh Sinh, lại tàn nhẫn với em như vậy? Nếu năm đó anh không đâm vào em, bây giờ em có cần cầu xin anh như vậy?"
"Anh không thể đối xử với wm như vậy, anh là người có lỗi trước."
Cô biết người đàn ông này có nguyên tắc của mình và không bao giờ nợ người khác bất cứ điều gì.
Món nợ này nếu không trả được, Thư Vũ cả đời sẽ không bao giờ buông tha anh.
Không muốn nói nhảm, anh nổ máy, nói: “Cô có thể không nghe theo sự sắp xếp của tôi, nhưng phải biến mất trong thế giới của tôi."
Dứt lời, anh đạp ga lái xe đi.
Thư Vũ chạy theo hai bước, nhìn chiếc xe nhanh chóng biến mất, cô dừng lại, trong mắt tràn đầy hận ý cười to:
"Ha ha ha... tao càng muốn phá hủy nó. Tao muốn xem Diệp Thánh Sinh có bao nhiêu mạng."
...
Diệp Thánh Sinh cuối cùng đã bình phục và được xuất viện.
Cô đứng bên cửa sổ giường bệnh, vừa ăn vừa nhìn Đường Vãn Quân thu dọn cho mình.
Sau khi Đường Vãn Quân dọn dẹp xong, anh gọi cô: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
"Vâng."
Diệp Thánh Sinh mỉm cười tiến lại gần Đường Vãn Quân, thậm chí còn đút cho anh đồ ăn vặt trên tay.
Đường Vãn Quân đặc biệt hợp tác cùng cô.
Hai người cư xử thân mật, tình cờ gặp Diệp Vân Triệt.
Diệp Vân Triệt cũng nhìn thấy Diệp Thánh Sinh đút cho Đường Vãn Quân, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau xót, nhưng vẫn cố nén khó chịu, đi tới trước mặt bọn họ hỏi: “Mọi thủ tục đã hoàn thành chưa?"
"Xong rồi."
"Vậy thì đi thôi."
Diệp Vân Triệt lấy hành lý từ tay Đường Vãn Quân dẫn họ đến thang máy.
Gặp lại Diệp Vân Triệt, Diệp Thánh Sinh cảm thấy hơi phiền muộn.
Cô đến gần Đường Vãn Quân hỏi nhỏ: "Anh ta đến đón bọn mình à?"
"Ừm."
"Anh có quan hệ tốt với anh ta à?"
Diệp Thánh Sinh nhìn Diệp Vân Triệt. Người này có vẻ ưa nhìn hơn trước rất nhiều.
Trước đây, anh ta để râu và phờ phạc, quầng thâm dưới mắt và đôi má gầy guộc. Mấy ngày không gặp, hình như là một người hoàn toàn khác.
Anh đứng thẳng trong bộ âu phục giản dị, râu cạo sạch, khuôn mặt tuấn tú không chút tỳ vết, thần sắc tốt hơn rất nhiều.
Đường Vãn Quân phối hợp, thì thầm vào tai cô:
"Anh ấy là một người anh trai rất tốt của anh, và anh ấy rất có năng lực. Nếu em có hứng thú, anh sẽ từ từ nói với em sau."
Diệp Thánh Sinh vội vàng lắc đầu.
"Em không có hứng thú, em tại sao lại có hứng thú với một người xa lạc chứ."
Bước vào thang máy, bởi vì không gian chật hẹp, dù nói nhỏ đến mấy Diệp Vân Triệt cũng đều nghe thấy giọng nói của cô.
Anh không nói lời nào, chỉ đứng bên cạnh, giống như một vệ sĩ.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, cả ba lên xe.
Diệp Vân Triệt làm tài xế, Diệp Thánh Sinh và Đường Vãn Quân ngồi ở ghế sau.
Khi xe chạy đi, Diệp Thánh Sinh chủ động nắm cánh tay của Đường Vãn Quân, chu cái miệng nhỏ nhắn hỏi: “Anh, không phải anh đã nói sẽ đưa em đi chơi khi em được nghỉ sao? Sắp khai giảng rồi, sao chưa thấy anh dẫn em đi?”
Đàn ông quen lâu nói chuyện không tin cậy.
Lần sau cô sẽ không tin đâu.
"..."
Đường Vãn Quân nghi ngờ nhìn Diệp Vân Triệt đang lái xe.
Diệp Vân Triệt cũng nhìn Đường Vãn Quân từ kính chiếu hậu.
Anh nhớ, chính anh nói dẫn cô ra ngoài giải khuây.
Không ngờ, cô hoàn toàn coi Đường Vãn Quân là anh.
Còn anh vẫn phải chịu đựng sự khó chịu trong lòng khi nhìn người con gái của mình tựa vào người đàn ông khác.
Đường Vãn Quân cười, xoa đầu cô gái nhỏ nói:
"Vậy cuối tuần này chúng ta đi chơi nhé? Có nơi nào đặc biệt muốn đi không?"
Diệp Thánh Sinh cười hạnh phúc.
"Em muốn đi biển."
"Được, anh sẽ đưa Thánh Sinh đi biển."
"Thật sao?"
Diệp Thánh Sinh rất vui, khẽ hôn má anh, dựa đầu vào vai anh nói: "Anh thật tốt bụng, Vãn Quân."