"Là bởi vì tôi không muốn tham gia sao? Lên xe rồi từ từ nói."
"Có chuyện gì thì nói nhanh đi."
Đường Ninh không muốn dây dưa với anh.
Cố Thành Lệ không vòng vo, lảng tránh nhìn cô, lạnh lùng nói: "Nếu cô muốn ở cùng đàn ông khác, vậy Tiểu Bắc do tôi nuôi, tôi không muốn để con trai tôi gọi người khác là ba."
Quyền giám hộ là cái cớ, nhưng muốn thu hồi người phụ nữ này là đúng. Nhiều năm như vậy, anh cũng biết giữa bọn họ không có khả năng.
Nhưng anh không thể quên cô ấy.
Đặc biệt là ngay khi cô trở lại, anh rất muốn gặp cô và ở bên cô.
Hôm qua thấy cô đi cùng một người đàn ông lạ ở quán lẩu, cả đêm anh không ngủ. Sáng nay thấy cô dẫn người về, lòng anh chua xót như uống phải một bình giấm.
"..."
Cô ở cùng người khác?
Anh ta thật sự cho rằng Mộ Dung Nam Dương là đối tượng của cô sao? Dù vậy, họ đã ly hôn được bốn năm rồi, anh có quyền gì kiểm soát việc cô ở với ai.
Đường Ninh bực bội lên xe.
"Cố Thành Lệ, tôi còn tưởng chúng ta có thể làm bạn, sao bây giờ lại ầm ĩ như vậy?"
Chẳng lẽ là quan tâm cô sao?
Phì!
Đã mấy năm trôi qua, trong lòng cô đã chán ghét anh từ lâu. Chắc anh ta không biết mình đã thay đổi bao nhiêu phụ nữ rồi. Giả vờ yêu thương bây giờ không phải là nực cười sao?
"Nếu cô muốn ở bên người đàn ông khác, đứa bé sẽ là của tôi. Nếu cô không muốn giao đứa bé cho tôi, vậy thì phải độc thân với tôi cả đời."
Cố Thành Lệ đương nhiên sẽ không thừa nhận, nhiều năm như vậy, anh vẫn không thể quên được cô. Nhiều đến nỗi anh đã độc thân suốt những năm qua. Dù ba mẹ giục giã, anh cũng không quan tâm. Có thể hai người đều độc thân, cuối cùng có thể đến với nhau vì con cái.
"Ha ha."
Đường Ninh cười nhìn Cố Thành Lệ.
"Anh không cảm thấy hành vi của mình quá độc đoán sao? Cố Thành Lệ, tôi ở bên ai cũng được, miễn là bên kia đối xử tốt với con trai tôi, anh có thể quản sao?"
Cố Thành Lệ cũng nhìn cô.
"Tôi là ba của đứa trẻ, tại sao cô không quan tâm?"
"Tôi chỉ mượn hạt giống của anh, vậy cũng phải là ba không?" Đường Ninh đáp lại một cách thô lỗ.
Người đàn ông sắc mặt tái xanh nói:
"Đường Ninh, cho dù là hạt giống, cũng là của tôi, tôi nói rõ cho cô biết, nếu như cô kiên quyết ở cùng người khác, vậy chúng ta chỉ có thể khởi kiện giành quyền nuôi con. Dù sao, ba mẹ tôi đã mong chờ tôi đưa Tiểu Bắc về suốt những năm qua."
Đường Ninh "..."
Mẹ kiếp...
Nếu đánh người không phải phạm pháp, cô muốn đá người đàn ông này ngay bây giờ.
Cô cố gắng hết sức để kìm nén lửa giận trong lòng, gật đầu nói:
"Được, nếu trong đời Đường Ninh này thật sự có người đàn ông đáng để tôi liều mạng vì anh ta, thì chúng ta sẽ đâm đơn kiện, ai sợ ai.”
Cô căn bản không bị anh uy hiếp, đẩy cửa bước xuống xe.
Cố Thành Lệ nhìn thấy cô kiên quyết đi tới, vội vàng đi theo cô xuống xe, kêu to:
"Đường Ninh, tôi không phải muốn chống lại cô, tôi chỉ hy vọng..."
Chỉ hy vọng cô có thể cho anh một cơ hội.
Nhưng anh không thể nói ra điều đó.
Ngay từ bốn năm trước, anh đã nói rất nhiều lần. Khi đó anh không giữ được cô, anh không tin bây giờ cô đã có người ở bên, còn có thể cho anh cơ hội.
Anh cũng muốn giữ chút thể diện cho mình.
Đường Ninh chỉ dừng lại hai giây, cô sải bước vào cổng, không nghe anh nói tiếp.
Cố Thành Lệ bị bỏ lại, trong mắt tràn đầy bi thương, trong lòng phiền muộn khó chịu.
Có vẻ như anh phải hành động ngay.
...
Diệp Vân Triệt đã học nấu ăn một ngày trong căn nhà thuê của Diệp Thánh Sinh. Anh đã học bằng cách xem video, nhưng lại rất vụng về khi bắt tay làm.
Năm giờ chiều, anh đến trường mẫu giáo đúng giờ đón con gái, sau đó bắt tay vào nấu những món ăn anh đã chuẩn bị.
Liên Liên đi vòng quanh anh.
"B, ba biết nấu ăn sao? Để con nói cho ba biết, mẹ con nấu ăn không ngon chút nào, không bằng con nấu. Ba Kỳ nấu cũng rất ngon, ha ha, hi vọng ba nấu có thể ngon hơn những món của ba Kỳ làm."
Diệp Vân Triệt liếc nhìn con gái mình sửa lỗi cho cô.
“Liên Liên, đừng gọi Mộ Dung Kỳ là ba, con phải gọi là bác."
Cô bé không hiểu, hỏi lại: “Bác là gì?”
“Bác là anh của mẹ con, Mộ Dung Kỳ là anh của mẹ con, con phải gọi anh ấy là bác."
Cô bé dường như đã hiểu, gật đầu nói:
"Dạ, con biết rồi ạ."
Diệp Vân Triệt làm món sườn kho tộ, gắp một miếng đút vào miệng con gái.
“Nào bé con, nếm thử xem mùi vị thế nào, trước khi mẹ con về, ăn không ngon thì chúng ta làm lại.”
Cô bé nếm thử, lập tức nhăn mặt nhổ ra.
"Ba, ba cho nhiều muối quá."
"Hả? Rất mặn sao?"
Diệp Vân Triệt nếm thử, quả nhiên rất mặn, vội vàng làm lại.
Sau nhiều lần cố gắng, con gái vẫn không hài lòng.
Khi Diệp Thánh Sinh về, cô không mang theo Cung Hàn. Vừa bước vào nhà đã thấy mùi khét nồng nặc.
Thay giày xong, cô đi vào, nhìn về phía phòng bếp, một lớn một nhỏ đều đeo tạp dề bận rộn.
Trước sự ngạc nhiên của Diệp Thánh Sinh, Diệp Vân Triệt đã chủ động nấu ăn.
Anh cũng có thể nấu ăn?
Người đàn ông kia không phải ngón tay không dính vào nước sao, học nấu ăn từ khi nào vậy?
Hai người trong bếp phát hiện ra sự hiện diện của cô, con gái vội vàng đưa thìa cho Diệp Vân Triệt.
"Ba mau tự mình làm đi, mẹ đã về rồi, để lên đĩa rồi mang tới, mẹ sẽ cho rằng chính ba làm."
Diệp Vân Triệt "..."
Sau khi xem hướng dẫn đồ ăn một ngày, cuối cùng, một đứa trẻ ba tuổi đã dạy anh. Nếu để cho người phụ nữ đó biết, chắc chắn sẽ cười nhạo anh.
Anh nghe lời con gái, vội vàng đặt đĩa lên bàn, khẽ mỉm cười với Diệp Thánh Sinh đang đứng trong phòng khách.
"Em về rồi, đồ ăn vừa mới chuẩn bị xong, rửa tay là có thể ăn ngay."
Diệp Thánh Sinh đặt cái túi xuống đi rửa tay. Khi cô trở lại lần nữa, cô đi vào bếp để xem xét.
Hóa ra thùng rác chứa đầy phế thải.
Nhìn bàn ăn có ba món mặn một canh, trình bày cũng không tồi. Để có thể làm được vẻ ngoài đó, thật lãng phí một thùng nguyên liệu lớn.
Diệp Thánh Sinh đi xới cơm nhưng khi mở nồi ra thì cơm vẫn còn nguyên.
Anh ta không bật nút.
Diệp Vân Triệt không muốn cô vất vả, vì vậy anh vội vàng đi lấy cơm. Khi thấy trong nồi cơm vẫn còn chưa nấu, anh sững người một lúc, trên mặt lộ rõ vẻ ngượng ngùng.
Một lúc sau, anh quay đầu nhìn Diệp Thánh Sinh.
“Khụ, quên, quên bật nút.”
Diệp Thánh Sinh đẩy anh ra, đậy lại nồi cơm, bật nút. Cô xoay người đi vào ngồi trong nhà ăn.
"Làm không được cũng đừng ép, không bằng làm ông chủ lớn của anh đi."
Nếu không phải con gái cần anh, cô thật sự rất muốn đá anh ra khỏi nhà.
Diệp Vân Triệt nhanh chóng đi theo đưa đũa cho cô.
"Nếu em đói thì ăn rau trước, em nếm thử món này đi."
Liên Liên ngồi bên cạnh cũng cười giải vây giúp ba. "Mẹ ăn thử đi, những thứ này đều do ba làm, ba thật tuyệt vời."
Diệp Thánh Sinh nhấc đũa lên nếm thử, cô cảm thấy hơi khó chịu khi thấy hai cha con nhìn mình chằm chằm. Mong cô khen năm sao à?
Nhưng không thể không nói, lần đầu tiên nấu ăn có thể làm ra mùi vị này, cũng không tồi.
“Không tệ.”
Cô ấy cho điểm ba sao.
Nghe vậy, Diệp Vân Triệt không khỏi cười ra tiếng.
“Em thấy không tệ, vậy thì anh sẽ tiếp tục cố gắng, ngày mai nhất định sẽ làm tốt hơn.”
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Vân Triệt trên bàn ăn vang lên. Diệp Vân Triệt nhấc điện thoại lên, lông mày không khỏi nhíu chặt lại, anh cúp máy nhưng không trả lời.
Nhưng một lúc sau nó lại vang lên.
Cuối cùng anh cố ý tránh mặt Diệp Thánh Sinh đi đến ban công nghe.
"Có chuyện gì vậy?"
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Khâu Trí Thư vang lên.
"A Triệt, con đã lâu không về nhà, cũng không có ở biệt thự, con đang ở đâu?"
"Con đang đi công tác."
"Chuyến công tác sẽ kéo dài bao lâu?"
"Mẹ, nói cho con biết chuyện gì đang xảy ra."
Nghe giọng điệu con trai thiếu kiên nhẫn, Khâu Trí Thư đi thẳng vào vấn đề.
"Là như thế này, mẹ cùng Khúc tiểu thư hẹn trước, chúng ta gặp mặt đi. Con đã ngoài ba mươi tuổi còn độc thân, người nhà rất lo lắng."
Đi xem mắt sao? Anh không đồng ý với hành vi này của người lớn tuổi.
Quay người lại nhìn về hướng nhà ăn, Diệp Vân Triệt nhìn thấy hai mẹ con đang ăn, hình ảnh thật ấm áp. Anh rất thích bầu không khí ở bên họ, vì vậy anh thành thật nói:
"Mẹ, đừng sắp xếp bất kỳ cuộc hẹn nào cho con, con không có hứng thú với người khác."
Khâu Trí Thư nghe vậy rất tức giận, nói: "Vậy thì con muốn độc thân đến hết đời?"
"Không, Thánh Sinh đã về, con ở cùng cô ấy."
"Con nói gì?"
Vẻ mặt Khâu Trí Thư thay đổi, vội vàng hỏi:
"Diệp Thánh Sinh đã về rồi?"
"Ừ."
"A Triệt, con vẫn muốn ở bên cô ta? Con đã quên cô ta đã giết con của con rồi bỏ đi sao? Con đã quên mình suýt chết trên đường vì cô ta, và ông nội năm đó đã nói gì?"
"Con muốn chọc tức chết bọn ta? A Triệt, con ở cùng ai chúng ta đều ủng hộ, nhưng chỉ có Diệp Thánh Sinh, ông nội đã nói, cô ta không được phép bước vào cửa nhà họ Diệp."
Khâu Trí Thư rất tức giận. Bà không ngờ Diệp Thánh Sinh còn dám quay lại.
Một lần khiến con trai bà mất nửa cái mạng, bây giờ quay lại còn muốn lấy đi mạng của con trai bà sao?
Biết mẹ có chút xúc động, Diệp Vân Triệt chậm rãi giải thích:
"Thánh Sinh không có phá thai. Cô ấy cùng con của con trở về, đứa nhỏ tên Liên Liên, ba tuổi, hôm khác con dẫn nó đi gặp mẹ."
"Cái gì?"
Khâu Trí Thư có chút bối rối, hỏi:
"Diệp Thánh Sinh không giết đứa trẻ? Đứa trẻ được ba tuổi? Trai hay gái?"
"Là con gái, rất dễ thương."
Nói đến đây Diệp Vân Triệt không giấu được có chút tự hào, khoé miệng cũng không khỏi nhếch lên.
"Thật sao? Vậy đứa trẻ bây giờ ở đâu?"
Diệp Vân Triệt nhìn hai mẹ con, nghĩ mẹ xuất hiện sẽ phiền phức, liền nói:
"Mẹ, mặc kệ bọn họ ở nơi nào, chỉ cần nhớ kỹ, ngoại trừ Diệp Thánh Sinh, con không muốn ai khác."
"Khi thời điểm thích hợp, con sẽ đưa họ đến gặp mẹ, vì vậy đừng sắp xếp thêm bất kỳ cuộc hẹn nào cho con nữa."
Khâu Trí Thư ngay lập tức nói:
"Không phải mẹ nhất quyết sắp xếp, mà là ông nội đã thúc giục. Mẹ sẽ hỏi ông nội xem liệu ông ấy có thể vì đứa trẻ mà chấp nhận Diệp Thánh Sinh hay không."
Bà thật không ngờ Diệp Thánh Sinh lại lừa mọi người.
Nhưng cô đã chọn rời đi, giờ quay lại làm gì?
Khâu Trí Thư nghĩ cho dù mục đích của Diệp Thánh Sinh là gì, nhưng vì cô đã sinh ra con cháu nhà họ Diệp, nên đứa trẻ phải quay về để nhận tổ tiên.
Chỉ cần cô ở thành phố A, không khó tìm thấy cô.
“Mẹ, mặc kệ ông nội có chấp nhận hay không, vợ của Diệp Vân Triệt con chỉ có thể là cô ấy.”
Diệp Vân Triệt nhìn chằm chằm hai mẹ con, đôi mắt đầy dịu dàng.
Còn Diệp Thánh Sinh trong nhà ăn thì vô thức liếc về phía ban công. Nhìn thấy người đàn ông đó sau lưng gọi điện thoại, trong lòng cô không khỏi cười lạnh.
Cho rau vào bát của con gái, Diệp Thánh Sinh ra hiệu cho cô: "Liên Liên, mau ăn đi. Mẹ sẽ đưa con đi tắm."
Bỗng dưng Liên Liên nhìn mẹ nói: "Mẹ, sau này mẹ có thể ngừng chơi với các chú khác được không?"
Diệp Thánh Sinh cau mày hỏi: "Cái gì? Chơi với chú nào?"
"Mẹ đừng chơi với các chú khác, nếu không ba sẽ ghen."
Thật ra, Liên Liên không biết ghen là gì, chỉ là thường thấy trên ti vi, vì vậy cô chỉ nói một cách tùy tiện.
Diệp Thánh Sinh lại nhìn về phía ban công.
Người đàn ông đó có còn ghen không?
Anh đã quên khoảng thời gian mình từng vướng bận với người khác? Huống chi, cô hiện tại cùng ai, có quan hệ gì, bọn họ không phải vợ chồng, cũng không phải tình nhân. Anh quản được cô sao?
Phớt lờ anh, Diệp Thánh Sinh đưa con gái đi tắm sau khi ăn xong.
Diệp Vân Triệt gọi điện xong đi tới, thấy hai mẹ con đi tắm, anh phải ăn cơm một mình. Sau khi ăn xong và dọn dẹp nhà bếp, anh đến cửa phòng tắm gọi:
"Anh có thể giúp gì cho em không?"
Diệp Thánh Sinh trả lời: "Tôi cho Liên Liên tắm, anh có thể làm gì?"
"..."
Diệp Vân Triệt xoay người trở lại phòng khách.
Một lúc sau, cửa mở ra, Mộ Dung Nam Dương mang theo mấy túi lớn nguyên liệu bước vào.
Diệp Vân Triệt quay đầu nhìn anh.
"Anh bây giờ mới tới nấu cơm, không phải đã muộn rồi sao?"
"Anh ăn chưa?"
Mộ Dung Nam Dương bưng nguyên liệu vào phòng bếp.
"Anh cũng không nhìn bây giờ là mấy giờ, ai đợi được anh."
Diệp Vân Triệt cảm thấy Mộ Dung Nam Dương không cần đến nữa, dù sao anh cũng muốn chiếm phòng bếp và học cách nấu ăn.
Có Mộ Dung Nam Dương ở bên, anh không có việc gì để làm, vì vậy anh cảm thấy sự tồn tại của mình thật vô nghĩa.
Để cô tha thứ cho anh, anh phải trả giá nhiều hơn.
Mộ Dung Nam Dương cho nguyên liệu vào tủ lạnh, rửa sạch một ít hoa quả đặt trước mặt Diệp Vân Triệt. Anh ngồi xuống bên cạnh Diệp Vân Triệt, hỏi:
"Thánh Sinh và Liên Liên đâu?"
"Cô ấy đang tắm cho Liên Liên."
Diệp Vân Triệt nhặt quả đào, cũng không cắt mà gặm luôn, chẳng có chút lịch sự nào.
Mộ Dung Nam Dương liếc nhìn cửa phòng, suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Anh biết Đường Ninh sao?”
Nghe vậy, Diệp Vân Triệt nhìn về phía anh, nghi hoặc nhíu mày.
“Anh hỏi cô ấy làm gì?”
“Cho nên anh không chỉ biết cô ấy, còn rất thân?”
Diệp Vân Triệt không có phủ nhận.
“Chúng tôi cùng nhau lớn lên, anh cảm thấy có thân không?”
"Cho nên, anh cảm thấy cô ấy yêu chồng cũ không?"
Diệp Vân Triệt "..."
Nhìn Mộ Dung Nam Dương, anh đang nghĩ, có lẽ người này có hứng thú với Đường Ninh.
Nếu anh ta thực sự quan tâm đến Đường Ninh, chẳng phải anh trai anh sẽ gặp nguy hiểm sao?
Anh trai với anh rể, anh phải giúp ai đây?
Nhìn Mộ Dung Nam Dương, Diệp Vân Triệt hỏi anh ta:
"Anh hỏi cái này làm gì? Anh biết Đường Ninh rất rõ sao?"
"Không, tôi chỉ muốn biết về mối quan hệ giữa cô ấy và chồng cũ."
"Không yêu, anh cho rằng cô ấy sẽ sinh con cho anh ấy sao?"
Diệp Vân Triệt cảm thấy mình là người ngoài cuộc, không giúp được. Anh nên lo cho bản thân mình trước.
“Không có khả năng.”
Sắc mặt Mộ Dung Nam Dương lãnh đạm, cho rằng em gái không muốn gặp mình, vội vàng đứng dậy nói:
“Chăm sóc Liên Liên và em gái tôi, tôi về nhà đây."
Diệp Vân Triệt gọi anh lại.
"Nếu ngày mai anh không có việc gì làm, dạy tôi nấu vài món đi."
Những món ăn mà Mộ Dung Nam Dương nấu thực sự rất ngon. Có thầy thật mà sao vẫn học online?
Mộ Dung Nam Dương quay đầu liếc Diệp Vân Triệt một cái, sau đó không nói một lời cười rời đi.
...
Tối nay, ba người họ vẫn ngủ trên một chiếc giường. Không còn cách nào khác, Liên Liên muốn ba và mẹ ngủ với cô ấy.
Có lẽ là bởi vì tối hôm qua cô không từ chối anh, cho nên tối nay Diệp Vân Triệt đã lớn gan hơn. Anh giơ tay qua con gái, vòng tay ôm eo cô. Diệp Thánh Sinh giữ tay anh, ánh mắt nhìn anh như thể đang cảnh cáo anh yên phận.
Diệp Vân Triệt lập tức rút tay về, nhướng mày hôn gió một cái với cô, giọng nói dịu dàng:
“Ngủ ngon, bảo bối.”
Một lớn một bé, hai đứa đều là cục cưng của Diệp Vân Triệt.
Diệp Thánh Sinh trợn tròn mắt, quay lưng về phía anh.
Diệp Vân Triệt không thèm để ý, anh hôn lên trán con gái, chúc cô bé chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau.
Diệp Thánh Sinh ra ngoài sớm để đến nhà hàng lẩu. Vừa ra khỏi khu, Cung Hàn đã đợi ở cửa. Anh lịch sự mở cửa xe cho cô.
"Chào buổi sáng. Anh không có việc gì, cứ để anh làm tài xế cho em."
"Anh không làm việc à?"
“Anh không có việc làm, công việc của anh bây giờ là chăm sóc em.”
Cung Hàn liếc mắt nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn trong khoang lái, mặc dù cô vẫn luôn muốn trốn tránh anh, nhưng anh không bỏ cuộc.
Diệp Thánh Sinh không biết làm gì ngoài việc chọn cách im lặng.
Sau khi đến nhà hàng lẩu, cô bắt đầu đếm các loại nguyên liệu được nhà cung cấp giao vào sáng sớm. Mỗi thành phần phải là tươi nhất và có chất lượng tốt nhất.
Cung Hàn vui vẻ đi theo cô.
Sau khi kết thúc công việc vào buổi trưa, khách hàng trong cửa hàng ít hơn nên Diệp Thánh Sinh ở lại để nếm thử món lẩu trong cửa hàng.
Khi hai người đang dùng bữa trong đại sảnh, cách đó không xa có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào.
Người phục vụ vội vàng tiến lên chào hỏi: "Hoan nghênh quý khách, xin hỏi quý khách đi mấy người ạ?"
Khâu Trí Thư liếc nhìn quy mô của cả nhà hàng lẩu, cũng khá rộng rãi và hoành tráng.
"Tôi không ăn, tôi đang tìm bà chủ của anh, Diệp Thánh Sinh."
Nghe vậy, người phục vụ vội vàng chỉ vào bà chủ đang dùng bữa cách đó không xa nói:
"Bà chủ của chúng tôi ở đằng kia."
Khâu Trí Thư nhìn theo hướng ngón tay của người phục vụ. Thấy đó là Diệp Thánh Sinh, bà sải bước về phía cô.
Diệp Thánh Sinh thích ăn cay, vì vậy lẩu hôm nay đã thêm rất nhiều đồ ăn cay. Ngay khi cô đặc biệt nghiện ăn, một người đột nhiên đứng bên cạnh cô. Khi ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Khâu Trí Thư, cô sững sờ.
Khâu Trí Thư liếc nhìn Cung Hàn, rồi nhìn Diệp Thánh Sinh.
“Hai người sao lại ở cùng nhau?”
Diệp Thánh Sinh vội vàng dùng khăn giấy lau môi, đứng dậy lễ phép gật đầu: “Chào bác.”
Lạnh lùng nhìn cô một cái, bà hỏi: “Cô về lúc nào?”
“Hai tháng trước.”
Vì đối phương là người lớn, trước đây đối xử tốt với cô, nên bây giờ Diệp Thánh Sinh đối với bà rất tôn trọng.
"Cô đã mở cửa hàng này khi trở về?"
Khâu Trí Thư nhìn Diệp Thánh Sinh trước mặt, sau bốn năm vắng bóng, cô đã trưởng thành hơn nhiều.
"Dạ, cửa hàng mới khai trương hai ngày." Diệp Thánh Sinh thành thật nói.
“Cô đang đòi tiền A Triệt sao?”
Người phụ nữ này suýt chút nữa đã giết chết con trai mình, bây giờ đối mặt với cô ta, thái độ của Khâu Trí Thư rất không thân thiện.
Diệp Thánh Sinh cúi đầu im lặng.
Số tiền này thuộc về nhà họ Diệp. Đó là một trăm triệu mà ông nội cho cô. Tài sản của cô ở nước E mà không bị Mộ Dung gia niêm phong, cô có thể rút ra bất cứ lúc nào.
"Diệp Thánh Sinh, vì cô sinh cháu gái cho nhà họ Diệp của chúng tôi, tôi không quá quan tâm đến, nhưng hôm nay tôi đến có một số việc phải làm."
Bà nhìn Cung Hàn đang ngồi đối diện nói:
"Cậu trước đi, tôi nói chuyện với cô ấy."
Cung Hàn không nói gì, đứng dậy liếc nhìn Diệp Thánh Sinh, khôn khéo tránh đi.
Sau khi Cung Hàn rời đi, Khâu Trí Thư lại ra hiệu cho Diệp Thánh Sinh ngồi xuống.
"Ngồi đi, tôi sẽ từ từ nói chuyện với cô."
Diệp Thánh Sinh ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện.
Khâu Trí Thư nhìn cô nói:
"Nếu cô đã sinh ra cháu của nhà họ Diệp thì nên để đứa trẻ trở về nhận tổ tiên. Khi cô rời đi, con trai tôi đã đau khổ rất nhiều, nằm viện suốt hai năm, chuyện này khiến ông nội rất tức giận, ý của ông nội là không cho phép hai người ở bên nhau nữa."
Sau khi nhấp một ngụm trà, Khâu Trí Thư tiếp tục nói:
"Cô có thể ra giá, chúng tôi sẽ bồi thường cho cô. Tôi mang đứa nhỏ đi, cô cầm tiền, tránh xa con trai tôi."
Cô không ngờ sự xuất hiện của bà là muốn cướp đứa trẻ từ tay cô. Bà không biết một đứa trẻ có ý nghĩa như thế nào đối với một người mẹ sao?
Kìm nén cảm xúc trong lòng, Diệp Thánh Sinh nói:
"Thưa bác, cháu và Diệp Vân Triệt là ba mẹ của đứa trẻ, đều có quyền được gặp nó. Hơn nữa, cháu không muốn dây dưa với Diệp Vân Triệt. Bác có thể gọi anh ta về, nhưng con gái cháu không ai có thể cướp đi.”
Cô không hiểu tại sao những người lớn tuổi này luôn thích xen vào chuyện của con cái. Trường hợp của vợ chồng Mộ Dung gia, và nhà họ Diệp cũng vậy.
Họ thích giành giật con của cô đến vậy sao?
“Diệp Thánh Sinh, tôi tới để thông báo, không phải tới thương lượng.”
Thấy cô không nghe lời, Khâu Trí Thư có chút tức giận. Khuôn mặt già nua được trang điểm tinh xảo suy sụp, lạnh giọng trách mắng:
“Cô không muốn đứa nhỏ trở về nhà họ Diệp, vậy tại sao lại đưa nó về thành phố A? Tại sao cô không biến mất mãi mãi. Bây giờ cô về lại không muốn đưa nó nhà học Diệp? Cô còn muốn tra tấn con trai tôi như thế nào nữa?"
Diệp Thánh Sinh mất bình tĩnh vặn lại:
"Tại sao cháu không thể quay lại Thành phố A? Diệp Vân Triệt là một người trưởng thành, anh ta không thể kiểm soát bản thân, liên tục chạy đến, cháu có thể làm gì? Nói cháu tra tấn anh ta, không bằng nói anh ta đang tra tấn cháu. Dù thế nào đi nữa, cháu sẽ không rời đi, cũng không để con gái cho bác."
Nếu bà muốn, sau này cô sẽ giữ khoảng cách với Diệp Vân Triệt. Về phần con gái, để nó buồn vài ngày chắc cũng không phải là vấn đề gì to tát.
“Đây là thái độ của cô khi nói chuyện với tôi sao?”
Khưu Tri Thư đột nhiên đứng dậy rống to.
“Diệp Thánh Sinh, tôi nói cho cô biết, tôi đã phái người tới đón đứa nhỏ, đứa nhỏ nhất định phải trở về Diệp gia. Một trăm triệu ở đây, lấy tiền rồi rời khỏi con trai tôi. Nếu không, tôi nhất định khiến cô khó sống ở Thành phố A."