Trương Hoa đưa Trần Dĩnh về đến nhà, Trần Dĩnh nằm lăn ra giường. Trương Hoa nói: “Em tắm đi đã chứ!”
Trần Dĩnh cười, lè nhè nói: “Trương Hoa, có phải anh cảm thấy em rất ngốc
“Sau này không uống được thì đừng uống, chỉ toàn nói lăng nhăng!”
“Thật đấy, so với Cổ Vân Vân, em không thông minh bằng, cũng không xinh đẹp bằng, so với Ngô Tĩnh thì em càng kém thông minh hơn!”
“Không muốn đi tắm thì ngủ đi vậy!” - Nói rồi liền cởi áo khoác ngoài giúp Trần Dĩnh. Trần Dĩnh không đoái hoài những gì Trương Hoa nói mà tiếp tục: “Còn nữa, rõ ràng biết giữa hai ta không thể có kết quả, anh cũng sẽ không yêu em, nhưng em vẫn đồng ý qua công ty mới với anh, anh nói xem có phải em ngốc lắm không!”
Trương Hoa giúp Trần Dĩnh cởi áo khoác ngoài rồi nói: “Em uống nhiều quá rồi, xem ra sau này không thể để cho em uống được!"
Trần Dĩnh vừa loay hoay ngồi dậy vừa lè nhè nói: “Em không uống nhiều, thật đấy, em rất tỉnh táo!”, nói rồi lại ngã lăn ra giường.
Trương Hoa ngồi xuống cái ghế bên cạnh, im lặng nhìn Trần Dĩnh ngủ, tâm trạng cũng rất phức tạp. Anh nghĩ ngợi rất lâu, phát hiện ra bản thân mình vẫn khó mà nhìn rõ nội tâm của chính mình, không biết tại sao bấy lâu nay cứ giữ Trần Dĩnh ở bên cạnh, cũng muốn để cô qua lại với người nhà mình, càng muốn để mẹ mình chăm sóc con gái...
Kì thực trong lòng anh không muốn Trần Dĩnh qua công ty mới, bản thân anh muốn Trần Dĩnh sống cuộc sống đơn giản, có nhiều thời gian dành cho con gái, thậm chí c
ho người nhà mình. Tối nay, nghe những lời của Trần Dĩnh sau khi say rượu, anh mới phát hiện ra bấy lâu nay mình đã vô tâm không nghĩ đến cảm nhận của cô, vốn cứ tưởng cô vui vẻ đến công ty giúp đỡ mình nhưng thực lòng trong thâm tâm cô không hề vui vẻ.
Buổi sáng, Trần Dĩnh thức giấc, thấy đầu óc nặng trịch mới nhớ ra hôm qua mình đã uống quá nhiều. Cũng không hiểu tại sao đột nhiên cô lại muốn uống như thế, là bởi vì nhìn thấy Lí Dương Uy và Kỉ Oanh hạnh phúc bên nhau ư? Hay là bởi vì nhìn thấy sự quan tâm tình cảm của Ngô Phong Hải dành cho Lưu Huệ Anh? Hoặc cũnh có thể là vì Trương Hoa rất ít chú ý đến cô, phần nhiều thời gian đều dành để bàn bạc chuyện công việc với cô? Hay là bởi vì Trương Hoa sắp phải làm việc chung với Cổ Vân Vân?
Trần Dĩnh nhìn xuống người, ngoài chiếc áo khoác đã được cởi ra thì quần và tất vẫn y nguyên như tối qua. Trần Dĩnh khó nhọc ngồi dậy, toàn thân đau ê ẩm, mệt mỏi lê bước ra phòng khách, chợt nhìn thấy Trương Hoa đang nằm ngủ trên ghế sô pha, không khí nồng nặc mùi thuốc lá.
Chẳng lẽ anh ấy ở đây cả đêm không về nhà ư? Chẳng lẽ anh ấy không yên tâm về mình? Chẳng lẽ thực ra anh ấy vẫn rất quan tâm đến mình ư? Trần Dĩnh đột nhiên lại cảm thấy vô cùng cảm động, liền vào trong phòng lấy cái chăn trên giường ra đắp lên người anh.
Vừa đắp chăn lên người Trương Hoa thì anh tỉnh giấc. Trương Hoa ngồi dậy hỏi: “Em dậy rồi à?”
Trần Dĩnh nói: “Sao anh không lên giường mà ngủ? Đâu phải giường không đủ rộng?”
Trương Hoa đứng dậy, vươn vai một cái rồi nói: “Có phải uống rượu rất thú vị không?”
Trần Dĩnh bối rối đành chuyển chủ đề: “Người gì mà, không biết cởi quần với cả tất cho người ta nữa!”
Trương Hoa nói: “Cứ cẩn thận một chút vẫn hơn! Em uống nhiều như thế, ngộ nhỡ em hô hoán lên, cành sát đến anh biết giải thích thế nào?”
“Anh chỉ biết dẻo mỏ thôi!” - Nói rồi liền mang chăn vào trong phòng ngủ, nói: “Anh lên giường nằm một lát hay là thôi không ngủ nữa?”
“Hôm nay là ngày đầu tiên qua công ty mới làm việc, làm gì có thời gian mà ngủ tiếp?”
“Xin lồi, ngay ngày đầu tiên đã khiến tinh thần cả hai cùng mệt mỏi, em đi tắm trước đây, còn anh thì sao? Có cần về nhà thay quần áo không?”
“Thôi bỏ đi, có phải đi xem mắt đâu!”
Lúc Trương Hoa và Trần Dĩnh vào công ty mới, Ngô Phong Hải và Ngô Tĩnh đã đến rồi. Ngô Tĩnh nói: “Cổ Vân Vân đang ở trong văn phòng, hai người vào chào hỏi đi, dù gì cô ấy bây giờ cũng là tổng giám đốc!” Trương Hoa của Cổ Vân Vân đã cười nói: “Thật hiếm có, lần đầu tiên thấy cậu đi làm sớm thế này!”
Cổ Vân Vân đứng dậy, cũng cười nói: “Ngày đầu tiên đi làm đã đi muộn rồi, đây chẳng giống như tác phong của Trương Hoa!”
Trần Dĩnh nói: “Vân Vân, thật ngại quá, tối qua chúng tôi ngủ không ngon giấc, sáng nay dậy hơi muộn!”
Trương Hoa ngoảnh đầu lại nhìn Trần Dĩnh, biết cô cố ý nói vậy, Cổ Vân Vân chắc chắn sẽ hiểu nhầm câu nói này. Cổ Vân Vân chẳng có phản ứng gì lớn lắm, chỉ nhìn Trần Dĩnh nói: “Lâu lắm không gặp cô, kì thực tôi cứ muốn gặp để nói một tiếng xin lỗi!”
Trần Dĩnh cười nói: “Chuyện qua rồi đừng nhắc lại nữa, thật không ngờ chúng ta lại cùng làm việc với nhau!”
Cổ Vân Vân nói: “Bởi vì giám đốc tài vụ vẫn chưa chọn được, tạm thời đành phải làm phiền cô rồi!”
Trần Dĩnh nói: ‘'Không sao, hiện giờ Tỉnh Tỉnh đã có bà nội chăm sóc, tôi và Trương Hoa đều rảnh rỗi, công việc có bận rộn một chút chắc cũng không sao!”
Trương Hoa lại nhìn Trần Dĩnh, Trần Dĩnh cũng nhìn anh, nói: “Vậy em về phòng tài vụ trước, anh và Vân Vân nói chuyện đi!”, ra đến cửa Trần Dĩnh lại ngoảnh đầu lại nói với Trương Hoa: “À phải rồi, mẹ dặn nếu cuối tuần chúng ta có thời gian thì về thăm Tỉnh Tỉnh đấy!”
Cổ Vân Vân nhìn theo Trần Dĩnh, nói với Truơng Hoa: “Tôi thật ngưỡng mộ hai người, đã sống chung với nhau rồi đấy à?”
Trương Hoa vốn định phủ nhận, nhưng nhìn Cổ Vân Vân rồi lại thôi.
Cổ Vân Vân cười nói: “Thôi không bàn những chuyện này nữa, sau này ở công ty chúng ta chỉ bàn chuyện công việc, hi vọng mọi người có thể giúp đỡ tôi nhiều hơn, dù gì tôi đến đây cũng chỉ là để học hỏi thôi!”
Trương Hoa nhìn Cổ Vân Vân, cảm thấy cô bây giờ thay đổi khác hẳn
Biểu hiện của Cổ Vân Vân khiến cho Trương Hoa hơi bất ngờ, đầu tiên là việc đi làm, buổi sáng không bao giờ đi làm muộn. Bởi vì đang trong giai đoạn trù bị nên công ty họp hành khá nhiều, công việc lặt vặt cũng nhiều, Cổ Vân Vân cũng thường xuyên làm đến muộn mới về.
Thái độ của Cổ Vân Vân cũng có thay đổi rất lớn, luôn nói rằng mình đến để học hỏi, nên luôn tham gia tất cả các cuộc họp, nghiêm túc hơn trong công việc.
Mỗi khi làm việc riêng với Trương Hoa, cô không bao giờ đề cập đến vấn đề riêng tư. Lúc này Trương Hoa mới biết Cổ Vân Vân đến không phải chỉ để mang danh hão mà đích thực là đến để làm việc nghiêm túc. Ngoài ra, Trương Hoa phát hiện chỉ cần Cổ Vân Vân chịu khó làm việc thì khả năng cũng không tồi.
Trần Dĩnh vốn dĩ cứ lo lắng thái độ của Cổ Vân Vân, nhưng dạo này lại thấy Cổ Vân Vân không hề có ý định tiếp cận với Trương Hoa, hơn nữa lại rất nhiệt huyết trong công việc.
Dần dần Trần Dĩnh cùng cảm thấy yên tâm hơn, nhưng cũng cảm thấy mông lung hơn. Tại sao Cổ Vân Vân đột nhiên lại thay đổi nhanh như thế? Cô ta đã thực sự từ bỏ Trương Hoa hay là đang cố ý “lạt mềm buộc chặt'’? Là cô ta đột nhiên cảm thấy sự nghiệp là quan trọng nhất hay là còn có mục đích gì khác?
Nhưng Trần Dĩnh vẫn phải thừa nhận rằng, Cổ Vân Vân đúng là cũng có khả năng nhất định, thậm chí còn cảm thấy kiểu con gái như Cổ Vân Vân nếu dốc sức vào công việc chắc chắn cũng sẽ là một quản lý ưu tú.
Khả năng này của Cổ Vân Vân không giống như Ngô Tĩnh. Ngô Tĩnh là mẫu người cực kì thông minh, có thể nói sự thông minh của cô ấy khiến cho người khác cảm thấy kính nể và sợ hãi. Còn Cổ Vân Vân, bản thân luôn có một tố chất bẩm sinh và cảm giác hơn người, khiến cho người khác vô thức coi cô là một lãnh đạo.
Nhiều lúc Trần Dĩnh thậm chí còn nghĩ, cũng may mình và Trương Hoa đã có con gái, nếu không, trong hai cô gái này, cho dù là người nào cũng đều giỏi hơn mình, đều là đối tượng để cô phải ngưỡng mộ.
Bởi vì công ty toàn là thanh niên nên Ngô Tĩnh có thói quen gọi ai cũng gọi thẳng tên, ngay cả Trương Hoa cũng như thế. Nhưng có hà ngoại lệ, gọi Trần Dĩnh là “chị Dĩnh" và gọi Cổ Vân Vân là “Tổng giám đốc Cổ”.
Cổ Vân Vân đã nói với Ngô Tĩnh mấy lần, bảo cô cứ gọi thẳng tên là Vân Vân, không thì gọi là chị Vân Vân, nhưng Ngô Tĩnh vẫn kiên quyết gọi như thế. Mặc dù chỉ là cách xưng hô nhưng vẫn khiến cho Cổ Vân Vân cảm thấy giữa hai người có khoảng cách.
Cổ Vân Vân từng nghe nói Ngô Tĩnh IQ rất cao, sau một thời gian cùng làm việc, cô càng cảm nhận được rõ ràng về điều đó. Cổ Vân Vân phát hiện, cùng làm việc với Ngô Tĩnh thường cảm thấy rất áp lực, cái cảm giác áp lực này khiến cho cô cảm thấy khó chịu.
Cho dù cái chức “tổng giám đốc” chỉ là cái mác nhưng dù gì bản thân cô cũng được coi là “sếp” ở công ty, kế đến là Trương Hoa, nhưng trên thực tế, trong lòng các nhân viên luôn coi Ngô Tĩnh là nhân vật đứng thứ hai trong công ty, thậm chí trong mắt họ, Ngô Tĩnh còn quan trọng hơn cả mình và Trương Hoa.
Một mặt là vì Trương Hoa không muốn tham gia quá nhiều công việc lặt vặt của công ty, nói chỉ phụ trách mảng đào tạo và khai thác thị trường; mặt khác là vì Ngô Tĩnh luôn chủ động tham gia và hỗ trợ mọi vấn đề của các phòng ban.
Cổ Vân Vân có ý muốn tham gia vào nhiều việc của công ty hơn, nhưng đáng tiếc phần lớn nhân viên đều là nhân viên cũ của công ty Trương Hoa sang làm việc, bản thân họ lại luôn nghe theo lệnh của Ngô Tĩnh.
Cổ Vân Vân đã khéo nhắc đến chuyện này với Trương Hoa. Trương Hoa chỉ cười: “Để Ngô Tĩnh có thể phát h tối đa khả năng của mình không phải là sai lầm đâu, sẽ rất có lợi cho sự phát triển của công ty! Hay là đưa cô ấy lên đảm nhiệm vị trí trợ lý của cậu đi, hồ trợ cậu tất cả các công việc ở công ty!”
Cổ Vân Vân tạm thời chưa đồng ý với đề nghị này, nói đợi khi nào tất cả các vị trí trong công ty đều có mặt đầy đủ sẽ quyết định sau. Trương Hoa biết Cổ Vân Vân muốn nói đến vị trí giám đốc tài vụ.
Cuối cùng thì giám đốc tài vụ Vu Hâm cuối cùng cũng đến nhận chức. Người đàn õng ngoài bốn mươi này là giám đốc tài vụ của một công ty con thuộc tập đoàn Triết Đông, dạo trước còn bận bàn giao công việc với người kế nhiệm nên bây giờ mới đến làm việc.
Ngày đầu tiên đi làm, Vu Hâm đã nói chuyện với Trần Dĩnh ở trong văn phòng rất lâu. Ngô Tĩnh nói với Trương Hoa: “Xem ra Cổ Triết Đông rất yên tâm với người này, anh ta chắc theo Cổ Triết Đông đã lâu lắm rồi!”
“Là ai cũng được, nói chung cứ theo nguyên tắc mà làm thôi!”
Ngô Tĩnh nhìn Trương Hoa, sau đó nói: “Đừng xem thường giám đốc tài vụ, giám đốc tài vụ chính là người biết rất nhiều vấn đề về tài chính của công ty mà người ngoài không biết được đấy!”
Trương Hoa cười nói: “Mặc dù cứ hi vọng giám đốc tài vụ là một phụ nữ, nhưng là một người đàn ông đứng tuổi thì cũng được!”
“Anh sợ là một người đàn ông trẻ tuổi, lo lắng vì Trần Dĩnh phải không?”
Trương Hoa cười cười không nói gì.
Trong cuộc họp, Cổ Vân Vân đột ngột tuyên bố đưa Ngô Tĩnh lên làm trợ lý tổng giám đốc, hỗ trợ mình về mọi chuyện lớn nhỏ của công ty, trong thời gian Cổ Vân Vân đi công tác, sẽ có quyền hạn như tổng giám đốc.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Trương Hoa vào văn phòng Cổ Vân Vân, nói: “Sao đột nhiên lại tin tưởng Ngô Tĩnh
“Người cậu đưa đến tất nhiên phải yên tâm rồi! Hơn nữa trong thời gian chúng ta đi công tác, buộc phải có người ở lại công ty xử lý công việc!”
“Trong thời gian chúng ta đi công tác ư? Thế là thế nào?”
“Nghiệp vụ của công ty là các khu vực bên ngoài thành phố, theo ý của bố tôi, bên cạnh việc ổn định công việc trong tỉnh còn phải tranh thủ mở rộng thị trường bên ngoài tỉnh”.
“Ý của cậu là cậu cũng đi công tác dài ngày ư?”
“Đương nhiên, tôi đã nói rồi, lần này chủ yếu là học hỏi, không đi thì học hỏi làm sao?”
“Cậu là tổng giám đốc, vị trí của cậu không phải là ngoài thị trường, mà là quản lý!”
“Vì vậy tôi mới bổ nhiệm Ngô Tĩnh làm trợ lí, để cô ấy quản lý!”