Trương Hoa nghe xong câu này, biết cô chắc chắn sẽ giữ lại đứa bé, liền nói: “Vậy từ nay về sau anh sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm nên làm!” Trần Dĩnh khẽ cười: “Có lẽ sau này cơ hội gặp mặt sẽ càng ít!”
“Sao em lại nói thế?” Trương Hoa ngạc nhiên hỏi.
“Em chuẩn bị về nhà, rời khỏi thành phố này, giờ nghĩ ở bên cạnh bố mẹ vẫn là tốt nhất!”
“Vậy em đã tìm công việc khác chưa?”
Trần Dĩnh nhìn cái bụng mình, nói: “Giờ thì công ty nào chịu nhận em chứ? Vốn dĩ em nghĩ giờ sẽ về, nhưng nếu bây giờ về, chắc chắn sẽ không tìm được công việc, chỉ có thể ở nhà thôi. Vì vậy có lẽ đợi đến lúc gần sinh mới về nhà, hoặc Tết xong là em thôi không quay lại đâ nữa!”
“Thế sau này em có dự định gì?”
“Em đâu thể nghĩ ngợi xa thế? Giờ chỉ mong đứa bé khỏe mạnh chào đời thôi!”
Trương Hoa im lặng hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Tối nay anh về nhà bố mẹ ăn cơm, em có đi cùng không? Em quay lại đây mà bố mẹ vẫn chưa biết, nếu chúng ta có thể bình thản đối mặt với chuyện chia tay, vậy chẳng cần phải che giấu việc giải quyết mối quan hệ nữa!”
“Hôm nay em không đi đâu, đợi khi nào em cân bằng được tâm lý sẽ đi thăm bố mẹ anh!”
“Cũng được, vậy anh đi trước đây! Nhã Vận bảo anh về sớm còn dẫn nó đi siêu thị mua đồ!”
“Vậy anh về sớm đi, em cũng phải đến chỗ Huệ Anh, ngày mai chủ nhật, em với cô ấy cùng đi dạo!”
2.
Lúc Trương Hoa dẫn Nhã Vận đi mua đồ ăn, Nhã Vận hỏi: “Sao chị dâu không đến?” Trương Hoa đáp: “Làm sao anh biết được, anh đâu có ở chung với cô ấy!”
Nhã Vận liền nói: “Mai em tìm chị ấy đi chơi!”
Trương Hoa liền gạt đi: “Em ngoài ăn chỉ biết có chơi. Hôm nay cô ấy đến chỗ bạn ở rồi, ngày mai đi dạo với bạn, em có đến tìm cũng không gặp đâu!”
Nhã Vận ngạc nhiên nhìn Trương Hoa: “Anh, em hỏi chị dâu sao không đến, anh nói không biết, thế sao anh biết hôm nay chị ấy đến chỗ bạn, hơn nữa còn biết ngày mai chị ấy đi dạo phố với bạn chứ?”
Trương Hoa chỉ biết cười trừ, không nói năng gì.
Cha mẹ mãi mãi là cha mẹ. Biết Trương Hoa hôm nay về nhà, mẹ anh chuẩn bị rất nhiều đồ ăn. Lúc ăn cơm, mẹ Trương Hoa liền hỏi: “Nghe Nhã Vận nói cái Dĩnh nó lên đây đi làm rồi phải không?”
Trương Hoa ậm ừ: “Vâng, mấy tháng rồi ạ!”
“Thế sao nó không về thăm bố mẹ?”
Nhã Vận liền chen vào: “Chắc là chị dâu ngại nên mới không đến đấy!”
“Với tính cách của nó thì không phải như vậy đâu!” Mẹ Trương Hoa nói, rồi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền hỏi Trương Hoa: “Chẳng nhẽ nó đã bỏ đứa bé đi rồi, thế nên không liên hệ gì với chúng ta nữa?”
“Không bỏ, bụng đã to thấy rõ rồi, đứa bé rất khỏe mẹ ạ!”
Mấy người đều nhìn Trương Hoa chằm chằm: “Sao con biết?” Trương Hoa im lặng không nói gì. Mẹ Trương Hoa liền hỏi tiếp: “Chẳng nhẽ con đã gặp nó rồi? Có phải sau một thời gian qua lại với con bé con nhà giàu ấy, con cảm thấy Trần Dĩnh vẫn hơn đúng không?”
“Con không gặp thường xuyên, chỉ gặp một hai lần thôi!”
3.
Mẹ Trương Hoa nói: “Mẹ thật không hiểu nổi, cái Dĩnh nó ngoan ngoãn, hiền lành, lại biết điều, có chỗ nào không tốt chứ? Con gái nhà giàu ngoài có tiền ra thì có gì tốt nào? Sau này ngay cả nấu cơm, giặt quần áo nó cũng chẳng biết làm!”
Trương Hoa ngắt lời mẹ: “Có thể bố mẹ cảm thấy con với Trần Dĩnh hợp nhau, nhưng bản thân con thấy con với cô ấy không hợp, sau này không thể chung sống, cho dù có con cũng vẫn vậy!”
Mẹ Trương Hoa trầm ngâm không nói gì. Cả căn phòng im phăng phắc, chỉ còn lại tiếng và cơm.
Sáng hôm sau, Trương Hoa nói phải về thành phố có việc, bảo hôm nay có một Trung tâm thương mại mới khai trương, cần đến đó xem sao. Nhã Vận thấy thế liền đòi vào thành phố chơi.
Trương Hoa nói: “Em đi làm cái gì? Anh không có thời gian đi với em đâu!” Nhã Vận liền nói: “Ai cần anh đi chơi với em, em đi tìm chị dâu mà!”
Trên xe bus, Trương Hoa có hơi bất an: “Em đi một mình phải cẩn thận, có chuyện gì phải gọi cho anh ngay!”
Nhã Vận cười toe: “Em đâu phải trẻ con, huống hồ ban ngày ban mặt, ai dám lừa bắt em chứ?”
Lúc Nhã Vận gọi cho Trần Dĩnh, Trần Dĩnh với Lưu Huệ Anh mới ngủ dậy. Trần Dĩnh nghĩ, chắc là Trương Hoa đã nói cho Nhã Vận biết, như thế cũng tốt, sớm muộn gì cũng phải biết.
Trần Dĩnh đứng chờ ở dưới lầu rất lâu mới thấy Nhã Vận chạy đến, vội vàng hỏi: “Sao em lại một mình vào thành phố?” Nhã Vận gặp được Trần Dĩnh thì vui lắm, nói: “Không phải một mình, em đi cùng anh cả mà!” sau đó lấy tay xoa xoa bụng Trần Dĩnh: “Oa, đã to thế này rồi cơ à!”
4.
Trần Dĩnh vội nhìn ra đằng sau, Nhã Vận cười bảo: “Anh em không đến, bọn em chia tay ở bến cuối rồi, anh ấy đến Trung tâm thương mại, em bắt xe qua đây với chị!”
“Em lên trên phòng với chị, chúng ta ăn sáng xong, nghỉ ngơi một lát rồi ra ngoài!”
Nhã Vận vui vẻ hỏi: “Chị dâu, sao chị lên đây mà không nói với em và bố mẹ, bố mẹ nhắc đến chị suốt đấy!”
“Lỗi tại chị, mấy hôm nữa chị nhất định sẽ về thăm bố mẹ!” nói rồi cảm thấy không ổn, Trần Dĩnh vội chữa lại: “Chị với anh trai em đã ly hôn rồi, em đừng gọi chị là chị dâu nữa!”
Nhã Vận lắc đầu nói: “Em mặc kệ, sau này anh cả có lấy ai, em cũng vẫn gọi chị là chị dâu.”
Tính cách của Lưu Huệ Anh không giống với Trần Dĩnh, nhưng lại hơi giống với Nhã Vận, vì vậy hai người chẳng mấy chốc mà rất thân thiết với nhau.
Nhã Vận nói: “Nếu tính chị dâu mà giống như chị Huệ Anh, chắc chắn anh cả sẽ không dễ dàng nói ly hôn như thế. Chị dâu quá hiền, quá dễ tính!” Lưu Huệ Anh phì cười: “Cái con nhóc này, có phải chê chị không hiền, không dễ tính không hả?”
Nhã Vận liền nói: “Em thấy chị dâu nên giống chị Huệ Anh, tính cách mạnh mẽ, thẳng thn một chút, như thế anh trai em mới thấy chị không dễ bắt nạt, muốn ly hôn là ly hôn!”
Lưu Huệ Anh nói: “Em còn nhỏ, chưa hiểu chuyện hôn nhân, hôn nhân không phải ai mạnh mẽ hơn thì người ấy chiếm thế thượng phong đâu!”
Ra khỏi nhà, Trần Dĩnh liền nói: “Nhã Vận, em muốn ăn gì cứ nói với chị nhé!”
Nhã Vận vui vẻ nói: “Hôm nay các chị không phải chi tiền đâu, ăn chơi cái gì cứ để em bao tất!”
5.
Lưu Huệ Anh phì cười: “Cái con bé này, lấy đâu ra mà lắm tiền thế? Còn phải giữ lại mua đồ dùng học tập, đồ ăn vặt chứ!” Nhã Vận liền nói: “Đương nhiên không phải tiền của em rồi, nếu như là tiền tiêu vặt của em, còn lâu em mới bỏ ra nhé!”
Lưu Huệ Anh nói: “Em đi ăn trộm đấy à? Hay nhặt được?”
Nhã Vận bất mãn nói: “Chị dâu, chị Huệ Anh cứ bắt nạt em kìa, chẳng nhẽ em không thể thỉnh thoảng chi tiền hay sao?”
Trần Dĩnh bật cười: “Anh trai cho em phải không?”
Nhã Vận nói: “Chị dâu thông minh thật, anh cả sáng nay đã cho em một nghìn tệ lúc ở trên xe bus, nói hôm nay ăn gì, chơi gì cứ để anh ấy trả!”
Nhã Vận nói tiếp: “Anh cả còn nói, nếu tiêu không hết thì đưa chị dâu mua đồ tẩm bổ, nhưng anh ấy bảo em không được nói với các chị là tiền anh ấy đưa” nói xong liền cười: “Không nói nữa, không lát nữa chị Huệ Anh lại mắng em là phản đồ!”
Trương Hoa đang dự lễ khai trương của Trung tâm thương mại. Đáng lẽ khai trương từ mấy hôm trước đó, nhưng do thời gian cấp bách, rất nhiều chỗ chưa hoàn thiện nên hôm nay mới chính thức khai trương.
Thực ra Trương Hoa chẳng có vai trò gì đặc biệt ở đây, nhưng có mặt anh ở đây, các nhân viên kinh doanh sẽ càng nhiệt tình hơn vì có lãnh đạo tham dự.
Sau khi chuẩn bị chu toàn mọi việc, Trương Hoa đi sang dãy phố đối diện Trung tâm thương mại, hút thuốc và nhìn ngắm quang cảnh náo nhiệt của Trung tâm, lòng thầm nghĩ, rốt cuộc bản thân mình thích thế này hay chỉ là để làm tròn chức trách công việc mà thôi? Thỉnh thoảng, anh cũng cảm thấy công việc này thật sự rất căng thẳng, đôi khi lại cảm thấy trống rỗng và bất lực.
6.
Buổi trưa, Cổ Vân Vân gọi điện đến hỏi Trương Hoa đang ở đâu, Trương Hoa nói đang ở Trung tâm thương mại, sau đó hỏi cô có phải mới ngủ dậy không. Cổ Vân Vân cười hi hi, coi như là thừa nhận.
Lúc Cổ Vân Vân lái xe đến, Trương Hoa đang ngồi chuyện phiếm với ông lão bán báo bên đường. Ăn cơm trưa xong, Cổ Vân Vân đòi Trương Hoa chiều nay phải đưa cô đi cà phê, bảo là việc ở đây không cần đến anh lo.
Cuối cùng, Trương Hoa cũng đưa Cổ Vân Vân đi. Lúc ngồi trong quán cà phê, Trương Hoa nói rất ít, Cổ Vân Vân hỏi làm sao, Trương Hoa bảo gần đây có hơi mệt. Suốt cả buổi chiều gần như chỉ có mình Cổ Vân Vân nói, Trương Hoa nghe, thậm chí có lúc đầu óc anh còn để đi đâu đâu, nhiều lúc cô nói gì anh cũng chẳng biết.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Trương Hoa đột nhiên hỏi: “Cậu đã ngồi xe bus bao giờ chưa?” Cổ Vân Vân đáp: “Chắc là lúc nhỏ xíu từng ngồi nhưng tôi không nhớ nữa! Sao đột nhiên cậu lại hỏi thế?”
“Có muốn ngồi thử xe bus với tôi một lần không, sau đó chúng ta đi chợ mua thức ăn, tôi nấu bữa tối cho cậu ăn.”
Cổ Vân Vân vui vẻ nói: “OK, tôi chưa ăn món cậu nấu bao giờ! Chỉ có điều tại sao không lái xe đi mà phải ngồi xe bus?”
Trương Hoa cười cười: “Để một công chúa như cậu thử nghiệm đời sống bình dân, xem xem cuộc sống của tôi lúc bình thường thế nào!”
Cổ Vân Vân thấy rất hào hứng: “Vậy chúng ta mau đi đi, mang xe về nhà trước đã!”
Trên xe bus, Trương Hoa hỏi Cổ Vân Vân: “Cậu thấy thế nào?”
Cổ Vân Vân đáp: “Đến chỗ ngồi cũng không có? Sao nhiều người thế không biết!”
Trương Hoa cười cười: “Hôm nay là chủ nhật, vẫn chưa phải là đông lắm đâu, nếu là giờ cao điểm ngày thường mới thực sự là đông!”
Cổ Vân Vân lắc đầu: “Thế thôi lần sau không đi nữa, không khí ở đây rất ngột ngạt.”
7.
Sau khi đi chợ mua xong xuôi thức ăn, Cổ Vân Vân nói: “Nền đất bẩn quá, bẩn hết cả giày rồi!” sau đó lại cười toét: “Nhưng đi mua thức ăn với cậu cũng thú vị thật đấy!” Sau đó cô hỏi Trương Hoa: “Người khác có nghĩ chúng ta là vợ chồng già không nhỉ?” Trương Hoa phì cười: “Có đôi vợ chồng già nào như chúng ta không hả?”
Trương Hoa bận rộn nấu nướng trong bếp, Cổ Vân Vân líu ríu ở đằng sau: “Thật ngại quá, tôi chẳng giúp gì được cậu, ngay cả rửa rau cũng không sạch!” Trương Hoa nói: “Không cần đâu, tôi tự làm cũng được!” rồi lại bảo: “Sao cậu không ra ngoài xem TV đi?”
“TV thì có gì hay chứ?”
“Thế buổi tối hằng ngày cậu thường làm gì?”
Cổ Vân Vân nhìn ra cửa bếp, thờ ơ nói: “Nhiều lắm, đọc báo, lên mạng chơi điện tử, mua đĩa về xem phim, nói chung về cơ bản tôi ít xem TV, thỉnh thoảng lại hẹn Kỷ Oanh ra ngoài uống cà phê hay đi dạo!”
“Đi bar à?”
“Không, tôi thấy ồn ào lắm, tôi thích những nơi yên tĩnh hơn!”
Lúc ăn cơm, Trương Hoa vẫn có thói quen bật TV, nhưng Cổ Vân Vân cảm thấy ồn ào, cô nói “làm gì có ai vừa ăn vừa xem TV.” Trương Hoa suýt chút nữa thì buột miệng bảo Trần Dĩnh vẫn vừa ăn vừa xem TV, nhưng may mà kiềm chế được.
Ăn cơm xong, Trương Hoa hỏi: “Giả sử nếu thời gian còn lại để cậu sắp xếp, cậu sẽ sắp xếp cho chúng ta làm gì?”
Cổ Vân Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu để tôi sắp xếp thì… chúng ta sẽ đi xem xem có phim gì hay không, xem phim xong có thể tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi ăn đêm, sau đó lái xe đi hóng gió!”
8.
Cổ Vân Vân nói xong liền nhìn Trương Hoa: “Cậu cảm thấy như thế có lãng mạn không?”
Trương Hoa phì cười: “Đúng là rất lãng mạn, đáng tiếc là kế hoạch của tôi ngày hôm nay không phải thế!”
“Thế kế hoạch của cậu là gì?”
Trương Hoa vừa thu dọn bát đũa vừa nói: “Đợi lát nữa cậu sẽ biết!”
Cổ Vân Vân nhìn ra công viên không to cũng không nhỏ đang chìm trong ánh đèn mờ mờ của khu chung cư, ngạc nhiên hỏi: “Tối nay ở đây sao?”
Trương Hoa nói: “Có gì không tốt chứ? Rất náo nhiệt, cậu xem các cô, chú đang khiêu vũ đằng kia có đẹp không?”
Cổ Vân Vân nói: “Tôi chẳng nhìn ra ai nhảy đẹp cả, âm thanh ồn ào quá, lại còn quá nhiều trẻ con ở xung quanh làm ồn nữa!”
Trương Hoa không đếm xỉa đến Cổ Vân Vân, ánh mắt vẫn nhìn sang một hướng khác, sau đó nói: “Cậu nhìn ông cụ kia đi, tôi dám chắc thị lực của họ còn hơn phần lớn đám thanh niên tụi mình đấy!”
Cổ Vân Vân liếc nhìn rồi nói: “Tại sao cứ phải đến chỗ tối om này chơi cờ? Ở nhà chơi không hơn à?”
Trương Hoa cười cười: “Cậu không hiểu được điều đó đâu, ở nhà thì làm gì có lắm người xem thế? Ở nhà có náo nhiệt được thế hay không? Mặc dù đều là chơi cờ, nhưng không khí ở những nơi khác nhau có thể tạo ra những nguồn cảm hứng khác nhau!”
Trương Hoa lại hỏi: “Cậu đi quán net bao giờ chưa?”
“Chưa đi bao giờ, trong nhà có máy tính, còn đi quán net làm gì?”
Trương Hoa đáp: “Có rất , mặc dù nhà có máy tính nhưng vẫn ra quán net, bởi vì ở quán net mới có không khí và hứng thú chơi!”
Thấy Cổ Vân Vân không nói gì, Trương Hoa liền tiếp tục: “Cùng một môi trường, cùng một phong cách sống, trong mắt của những quần thể khác nhau sẽ có cảm nhận khác nhau, một số người có thể cảm nhận được hứng thú và thấy hài lòng, nhưng một số khác lại cảm thấy tẻ nhạt và trống rỗng.”