Trương Hoa vừa hút thuốc vừa ngồi xem ti vi với Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh. Lưu Huệ Anh đột nhiên nói: “Anh đừng hút thuốc nhiều thế, em với Trần Dĩnh thì không sao, như ở đây còn có em bé nữa mà!” Trương Hoa lập tức dụi tắt điếu thuốc. Trần Dĩnh nói: “Đừng nghe cô ấy nói bậy, anh cứ hút đi, không sao đâu!” nhưng Trương Hoa vẫn cố không hút.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, kèm theo đó là tiếng Nhã Vận: “Anh cả, là em này, mau mở cửa ra!”
Trần Dĩnh vội nói: “Sao Nhã Vận lại đến đây?”
Trương Hoa thầm nghĩ: “Sao đột nhiên Nhã Vận lại đến đây?” rồi anh lập tức nghĩ đến Cổ Vân Vân. Trương Hoa vốn định bảo Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh vào trong phòng nhưng sau lại thay đổi chủ ý, bảo Trần Dĩnh: “Bọn em cứ ngồi đó, anh ra ngoài mở cửa!”
Trương Hoa vừa mở cửa Nhã Vận chạy ùa vào nhà, thấy Trần Dĩnh đúng là đang ở cùng anh cả, ngoài ra còn có Lưu Huệ Anh, Nhã Vận đầu tiên hơi sững người, đến khi Trần Dĩnh đứng dậy, mỉm cười nói: “Nhã Vận, em cũng qua đây à?”
Nhã Vận liền nói: “Sao chị vẫn ở đây?”
Câu hỏi này khiến Trần Dĩnh không biết trả lời thế nào. Trương Hoa đứng ngoài cửa, nhìn Cổ Vân Vân đứng phía sau. Cổ Vân Vân cười nói: “Ban nãy tôi qua nhà cậu, Nhã Vận muốn ra ngoài tìm cậu nên tôi dẫn nó qua đây!”
Trương Hoa lạnh nhạt nói: “Vậy là cậu đưa Nhã Vận qua đây phải không, giờ đưa đến đây là được rồi, trong phòng có nhiều người, không tiện lắm!”
Trần Dĩnh đứng trong phòng nói vọng ra: “Chị Vân đến rồi thì vào ngồi cùng đi!”
2.
Cổ Vân Vân không đếm xỉa đến lời Trương Hoa nói mà đi thẳng vào trong nhà. Nhã Vận nói với Trần Dĩnh: “Bây giờ chị đâu phải là chủ nhà, dựa vào đâu mà mời chị Vân như thế?”
Câu nói này đã ngay lập tức chọc tức Trần Dĩnh. Nếu như câu đó là do Cổ Vân Vân hay người khác nói ra, có lẽ sẽ không gây phản ứng tâm lý quá mạnh với Trần Dĩnh, nhưng người nói ra lại là Nhã Vận, một người cực kì trong sáng mà Trần Dĩnh vô cùng yêu mến thì khác hẳn.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Trần Dĩnh phải đón giao thừa ở ngoài, hơn nữa, cô đang trong tâm trạng cực kì cô đơn, tâm lý vốn đã khó chịu, hụt hẫng. Vừa nãy nghe thấy tiếng gõ cửa, và khi Nhã Vận đi vào, Trần Dĩnh còn rất vui, cô cảm thấy càng đông người sẽ càng vui.
Nhưng lại thấy Cổ Vân Vân đi theo sau, trong lòng cô cảm thấy hụt hẫng, nhưng lại không muốn tht lễ nên khi Trương Hoa thẳng thừng đuổi Cổ Vân Vân về, cô mới lên tiếng gọi Cổ Vân Vân lại.
Nào ngờ đột nhiên Nhã Vận lại nói ra câu đó, hơn nữa cách gọi “chị Vân” lại vô cùng thân thiết. Câu này của Nhã Vận khiến cho Trần Dĩnh chỉ biết đứng ngây ra không nói được lời nào.
Nhã Vận tiếp tục: “Anh, hai người đã ly hôn rồi, còn giữ chị ta ở nhà làm gì?”
Lưu Huệ Anh thấy không khí căng thẳng liền đứng dậy cười nói với Nhã Vận: “Nhã Vận, có phải ngay cả chị cũng không được hoan nghênh không hả?”
“Chị Huệ Anh, em không nói chị!”
Lưu Huệ Anh vội đến gần cười bảo: “Nhã Vận, hôm nay là giao thừa, mọi người nên vui vẻ mới phải!”
“Nhưng mà có chị ta ở đây, em không vui nổi!”
Trương Hoa không nói gì với Nhã Vận, chỉ nhìn Cổ Vân Vân, sầm mặt nói: “Cậu chắc là vui lắm nhỉ, nếu như không có chuyện gì thì mời cậu về cho!”
3.
Cổ Vân Vân nói: “Cậu nổi cáu với tôi cái gì hả? Tôi chỉ đưa Nhã Vận đến đây thôi!”
Trương Hoa nói: “Tôi không nổi cáu với cậu, hôm nay là giao thừa nên tôi cũng chẳng muốn nổi nóng làm gì, giờ tôi nói cho cậu biết, ở đây có quá nhiều người rồi, mời cậu về cho!”
Cổ Vân Vân đến trước mặt Trần Dĩnh, nói: “Xem ra đúng là có bài đối phó với đàn ông, cho dù là già hay trẻ cô đều có kinh nghiệm nhỉ, tôi chỉ biết khâm phục cô thôi!” nói rồi quay ngoắt người bỏ đi.
Nhã Vận cũng chạy theo ra ngoài, miệng gọi: “Chị Vân, đợi em với! Em đi với chị!”
Trương Hoa đột nhiên gắt lên: “Nhã Vận, em đứng lại, không được đi đâu hết!”
Nhã Vận nghe thấy thế liền đứng khựng lại. Cô biết mặc dù giọng anh trai không to nhưng rất quyết đoán.
Mặc dù thường ngày Trương Hoa đều nhường nhịn Nhã Vận, nhưng trong lòng Nhã Vận vẫn hơi sợ anh trai, đặc biệt là những lúc Trương Hoa nghiêm túc. Chỉ cần không phải chuyện gì quan trọng, cho dù cô có nhõng nhẽo thế nào cũng được, nhưng một khi là chuyện quan trọng, hoặc những khi mình làm sai, anh cả nói gì Nhã Vận đều phải nghe.
Trần Dĩnh vẫn đứng ngây ra đó, Lưu Huệ Anh liền kéo cô ngồi xuống, Trần Dĩnh ngồi xuống ghế, lặng lẽ rớt nước mắt. Trương Hoa thấy Trần Dĩnh khóc cũng không nói gì, quát Nhã Vận đang đứng ở ngoài cửa: “Đóng cửa lại!”
Nhã Vận đóng cửa lại rồi đi vào trong nhà, Trương Hoa rút một điếu thuốc ra hút. Nhã Vận nhìn anh trai mặt mày nghiêm nghị liền đứng trơ ra không biết làm gì. Trương Hoa rít thuốc liên hồi, sau đó đi thẳng vào phòng, miệng nói: “Em vào trong với anh!”
Nhã Vận biết là anh cả đang bảo mình, liền cung cúc đi vào theo.
4.
Thấy Trương Hoa và Nhã Vận vào phòng rồi, Lưu Huệ Anh liền rút giấy ăn trên bàn đưa cho Trần Dĩnh, nói: “Trẻ con nói không suy nghĩ, không có ý gì đâu, cậu đừng để bụng!”.
Trần Dĩnh lấy khăn giấy lau nước mắt. Lưu Huệ Anh nói tiếp: “Còn về cô gái kia càng không cần phải so đo làm gì, tết nhất rồi, chúng ta đừng nhắc đến mấy chuyện không vui!”
Trần Dĩnh khẽ nói: “Huệ Anh, hay là tối nay chúng ta về chỗ cậu đi!”
Lưu Huệ Anh gạt đi: “Đừng nói bậy, giờ mà về chỗ tớ thì sáng mai đồ ăn cũng chẳng có mà ăn đâu! Mới sáng mùng một đã đi mua đồ ăn à?”>
“Nhã Vận nói cũng phải, thực ra tớ không nên ở đây, hơn nữa…”
Im lặng một lát, Trần Dĩnh mới nói: “Hơn nữa đúng là tớ có lỗi với gia đình anh ấy, nhìn thấy Nhã Vận là tớ thấy hổ thẹn lắm!”
Nói rồi Trần Dĩnh lại khóc. Lưu Huệ Anh nói: “Thôi đừng nghĩ đến chuyện này nữa, đợi Trương Hoa ra rồi nói chuyện sau!”
Nhã Vận đứng bên giường nhìn anh trai ngồi im lìm hút thuốc, cảm giác có gì đó không ổn. Một lúc lâu sau Nhã Vận mới khẽ hỏi: “Anh, anh không vui à?”
Lúc này Trương Hoa mới ngẩng đầu nhìn Nhã Vận, nói: “Em bê cái ghế ở bàn máy tính qua đây ngồi!”
Nhã Vận lập tức bê cái ghế ở bàn máy tính ra rồi ngồi xuống. Trương Hoa không nói vào vấn đề chính mà chỉ than thở: “Thời gian trôi qua nhanh thật, từ nhỏ chúng ta thường nói cứ qua đêm giao thừa là lại lớn thêm một tuổi, nói cách khác, qua tối nay em đã tròn mười tám rồi!” Nhã Vận không biết anh định nói gì, chỉ biết ậm ừ.
Trương Hoa nói tiếp: “Mười tám tuổi, có thể coi là người lớn được rồi! Anh không thể đối xử với em như trẻ con được nữa, sau này anh nên học cách tôn trọng ý kiến của em trong những việc quan trọng!”
5.
Nhã Vận nghe anh cả nói vậy thấy hơi bối rối, vội nói: “Anh, sao anh lại nói thế, em mãi mãi là em gái anh, ở trước mặt anh em vẫn là trẻ con mà!”
Trương Hoa nhìn Nhã Vận, mỉm cười nói: “Đôi lúc em rất thích làm loạn, nhõng nhẽo, nhưng anh biết em rất hiền hậu, vì vậy trong lòng anh em mãi mãi là cô em gái đáng yêu!” Nhã Vận thấy anh trai mỉm cười, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hơn: “Đương nhiên rồi, em vốn dĩ rất đáng yêu mà!”
Trương Hoa nói tiếp: “Tạm thời không nói trước đây Trần Dĩnh từng là chị dâu của em, cũng không nói đến việc cô ấy đúng hay sai, cứ gạt hết những chuyện này sang một bên, chỉ đơn giản coi chị ấy như một cô gái ở tỉnh ngoài mà chúng ta quen biết thôi, tuyết lớn cản đường chị ấy về nhà, hơn nữa chị ấy đang mang bầu, ngoài chị Huệ Anh chẳng còn ai thân thích, em cảm thấy có nên giữ chị ấy ở lại đâyông?”
Nhã Vận cúi đầu, im lặng. Trương Hoa tiếp tục nói: “Mặc dù bây giờ em không còn ít tuổi nữa, nhưng có rất nhiều chuyện chưa chắc em đã phân biệt được rõ đúng sai, chưa chắc đã biết rõ được bản chất của sự việc! Mà cho dù có phân biệt được, biết rõ được bản chất của sự việc, nhưng con người phải học cách độ lượng, phải mở rộng tấm lòng thì cuộc sống mới có giá trị, càng được mọi người yêu mến!”
Nhã Vận cúi đầu khẽ nói: “Em biết sai rồi ạ!” nói rồi ngẩng đầu nhìn anh cả, ngẫm nghĩ một lát mới nói: “Nhưng mà trong lòng em khó chịu lắm, tại sao chị ta lại đối xử với anh như thế!”, Trương Hoa không trả lời câu hỏi này, chỉ hỏi Nhã Vận: “Em cảm thấy thường ngày anh giải quyết mọi việc đúng nhiều hơn hay sai nhiều hơn?”
6.
Nhã Vận nói: “Đương nhiên là đúng nhiều hơn rồi, à không, nên nói là về cơ bản anh cả đã làm thì ít khi sai, mẹ thường nói anh từ nhỏ đã khiến bố mẹ rất yên tâm! Làm chuyện gì cũng suy nghĩ kĩ càng, không làm bừa, vì vậy mẹ mới thường xuyên mắng em hay nói bừa làm bừa!”
“Nếu đã như vậy, em nên tin tưởng anh mới đúng!”
“Anh cả, có phải anh muốn phục hôn với chị ta không?”
“Anh chỉ có thể nói với em như thế này, giờ anh chỉ coi chị ấy là bạn bè. Còn nữa, dù sao chị ấy cũng là mẹ trẻ con rồi, sự thực này không thể phủ nhận!”
“Em biết rồi!”
“Qua mấy tiếng đồng hồ là em đã trở thành người lớn theo ý nghĩa truyền thống rồi, anh tin em sẽ có thái độ điềm tĩnh khi xử lí những tình huống giống như em vừa gặp!”
Dù sao, Trương Hoa cũng xuất thân từ bộ phận nhân sự, khi xử lí những chuyện như thế này, anh biết cách không nổi giận hay trực tiếp phê bình. Mà như vậy Nhã Vận cũng dễ dàng tiếp thu những điều anh dạy bảo hơn.
Hơn nữa nghe xong những điều anh cả nói, trong lòng Nhã Vận nảy sinh hai nhận thức: Một, bản thân mình đã là người lớn, hai, mình rất hiền hậu. Đương nhiên Nhã Vận rất vui vì hai nhận thức trên, cảm thấy từ nay về sau, làm việc gì cũng phải tương xứ với hai điểm này.
Vì vậy sau khi trầm ngâm một lúc, Nhã Vận liền đi ra ngoài phòng khách, chủ động xin lỗi Trần Dĩnh đang ngồi trên ghế. Câu nói này khiến Trần Dĩnh đang hoang mang sực tỉnh, vội vàng đứng dậy nói: “Không sao, không sao! Nhã Vận, em ngồi xuống đây! Trên bàn có đồ ăn đấy, để chị đi rót nước cho em!”
7.
Nhã Vận vẫn không chịu nói chuyện với Trần Dĩnh, chỉ nói chuyện với Lưu Huệ Anh. Lưu Huệ Anh cũng cố gắng hết sức để cân bằng không khí trong phòng, vì vậy cố ý nói đùa rất nhiều với Nhã Vận. Trong phòng gần như chỉ có tiếng nói chuyện của Lưu Huệ Anh với Nhã Vận, Trương Hoa và Trần Dĩnh hầu như im lặng.
Trần Dĩnh đột nhiên móc tiền trong túi ra, sau đó đưa cho Nhã Vận, nói: “Đây coi như chị dâu, à không, coi như chị lì xì cho em!” Nhã Vận không lấy mà nói thẳng: “Em không cần!” khiến cho tay Trần Dĩnh không biết nên rụt lại hay tiếp tục đưa ra.
Lưu Huệ Anh nhìn thấy liền cười nói: “Trong nhà chỉ có mình em là bé, bọn chị lì xì em là phải rồi, chị Huệ Anh cũng lì xì cho em này!” nói rồi liền rút tiền trong túi ra. Nhưng Nhã Vận đều không nhận.
Trương Hoa đến gần, bảo Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh cất tiền đi: “Nhã Vận năm nay mười tám tuổi rồi, cứ coi như đây là lần cuối cùng được nhận tiền lì xì, nhưng anh sẽ đại diện cho hai em thể hiện thành ý!”
Trương Hoa vừa chìa tiền ra, Nhã Vận đã chìa tay lấy, nói: “Tiền của anh thì em nhận!” Lưu Huệ Anh cười: “Thế mà chị còn tưởng cô nhóc này không thích tiền cơ đấy!”
Khi tiếng chuông báo hiệu năm mới chuẩn bị gióng lên, Trương Hoa đứng dậy nói với ba người: “Anh ra ngoài đốt pháo đây!” Nhã Vận hào hứng đứng bật dậy: “Hay quá!” rồi lại hỏi: “Anh cũng mua pháo à?” Trương Hoa nói: “Không, lấy trộm ở nhà đấy, về nhà đừng có nói đấy nhé!”
Nhã Vận đi theo sau anh trai, vừa đi vừa nói: “Hóa ra anh cũng biết ăn trộm à!”
Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh cũng đóng cửa đi ra ngoài, Trần Dĩnh thì thầm vào tai Lưu Huệ Anh: “Tiếng pháo bên ngoài to quá, đến nói chuyện cũng chẳng nghe thấy rõ nữa!”
8.
Sau khi quay lại, Nhã Vận hào hứng nói: “Năm mới bắt đầu rồi, em đã mười tám tuổi rồi!”
Lưu Huệ Anh cười bảo: “Có cần uống rượu chúc mừng không?”
Ai dè nói đùa mà Trương Hoa tưởng thật, vội nói: “Hay là chúng ta ăn thêm chút gì, uống thêm chút rượu đi!”
Nhã Vận lập tức đồng ý: “Ok, ok! Ở nhà mẹ chẳng bao giờ cho em uống, em đã muốn nếm thử mùi bia rượu từ lâu rồi!” Thế là mọi người cùng nhau đi hâm lại đồ ăn, chẳng buồn xem phần kết của chương trình chào xuân nữa!
Trương Hoa rót đầy cốc rượu cho Lưu Huệ Anh, sau đó cũng rót cho Nhã Vận một chút, nói: “Hôm nay ngày đặc biệt nên mới cho em uống một chút, nhưng không được uống nhiều!” Trần Dĩnh vẫn uống nước ngọt.
Lưu Huệ Anh nói: “Bữa cơm này gọi là gì đây? Bữa giao thừa hay là bữa đầu tiên của năm mới?”
Trương Hoa nói: “Coi như bữa đầu tiên của năm mới đi, chắc là ít có ai ăn sớm như chúng ta!”
Thực ra cả bốn người cũng chẳng ăn được gì, chỉ là ngồi uống rượu và nói chuyện phiếm. Nhưng cái hoàn cảnh đặc biệt này khiến cho cả bốn người cùng hào hứng, ai nấy đều có cảm nhận riêng. Nhã Vận cảm thấy rất thú vị, kích thích. Lưu Huệ Anh cảm nhận không gian chìm trong không khí năm mới. Trương Hoa biết sáng ra sẽ phải cùng Nhã Vận về ăn bữa cơm đầu tiên với bố mẹ, vì vậy bây giờ cứ coi như là ăn trước với Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh.
Trần Dĩnh nghĩ, mặc dù Trương Hoa không ăn cơm giao thừa với hai mẹ con, nhưng hiện giờ cũng coi như cùng ăn bữa đầu tiên với hai mẹ con rồi. Nghĩ đến đây, Trần Dĩnh lại đưa tay lên xoa xoa bụng, thầm nhủ: Không biết đứa bé có cảm nhận được không.