Ngô Phong Hải nói: “Tối nay anh ấy không đi được, nhưng tôi đã nói với anh ấy rồi, nếu xong sớm thì qua!”
Lưu Huệ Anh nhìn Trần Dĩnh rồi lại hỏi Ngô Phong Hải: “Anh ấy có biết Trần Dĩnh cũng đến không?”
“Biết chứ, tôi đã nói với anh ấy mà!”
Lưu Huệ Anh nói: “Xem ra anh ấy cố ý tránh mặt Trần Dĩnh rồi!”
“Tại sao?”
Trần Dĩnh cúi đầu không nói gì, Lưu Huệ Anh liền kể cho Ngô Phong Hải nghe. Ngô Phong Hải nghe xong, chau mày nói: “Trương Hoa trước nay có bao giờ như vậy đâu, anh ấy làm việc gì cũng rất đàn ông mà!”
Lưu Huệ Anh nói: “Cái mà anh nhìn thấy chỉ là tính cách của Trương Hoa khi tiếp xúc với bạn bè hoặc là trong công việc mà thôi!”
“Có gì khác biệt chứ? Đối xử với bạn bè cở mở thì trong chuyện tình cảm cũng phải vậy chứ!”
Lưu Huệ Anh trừng mắt với Ngô Phong Hải, nói: “Tôi thấy tính anh còn cởi mở hơn cả Trương Hoa thế mà cũng có biết chủ động trong chuyện tình cảm đâu!”
Ngô Phong Hải cười trừ, thực ra câu nói này của Lưu Huệ Anh khá thẳng thắn, có thể Ngô Phong Hải hiểu ý của Lưu Huệ Anh, hoặc cũng có thể anh giả bộ không hiểu.
Ngô Phong Hải nói với Trần Dĩnh: “Chị dâu cứ yên tâm, sáng mai anh ấy đi công tác, tôi nhiều lắm cũng chỉ ở một hai hôm là đi công tác rồi, đến lúc gặp anh ấy tôi sẽ giải thích với anh ấy cho!”
Trần Dĩnh ngẩng đầu nhìn Ngô Phong Hải, nói: “Sáng mai anh ấy đi rồi ư?”
“Đúng thế, vì vậy lần này về chẳng có thời gian uống rượu với a nữa, tối mai đành phải tìm Dương Uy uống rượu thôi!”
Trương Hoa muốn giúp Cổ Vân Vân nấu nướng nhưng Cổ Vân Vân không đồng ý, nói Trương Hoa cứ ngồi đợi thưởng thức món ăn do chính tay cô nấu. Cổ Vân Vân bê món ăn lên bàn xong liền hỏi: “Uống rượu vang hay bia?”
Trương Hoa nói: “Bia đi!”
Cổ Vân Vân rót bia xong, Trương Hoa nhìn cô nói: “Vân Vân, cậu thay đổi thật rồi!”
Cổ Vân Vân cười: “Con người ai chẳng thay đổi!”
Trương Hoa nâng cốc lên, uống một ngụm. Cổ Vân Vân nói: “Có phải tâm trạng không được vui không?”
“Đâu có!”
“Hôm nay Phong Hải về mà cậu không đi uống với anh ta, rất là không bình thường, tôi cứ cảm thấy cậu có tâm sự trong lòng!”
Trương Hoa im lặng không nói gì.
Cổ Vân Vân bê cốc lên nói: “Nào, tôi mời cậu một ly, quên mất thỏa thuận giữa hai ta là không nói chuyện riêng tư mà!”
Trương Hoa nâng cốc lên, cười nói: “Đây đâu phải chuyện riêng tư gì đâu, hơn nữa chúng ta là bạn học cũ, cũng là bạn tốt, chẳng có chuyện riêng tư gì không thể nói cả!”
Cổ Vân Vân nói: “Cũng phải!”, nói rồi nhấp một ngụm bia, nói: “Bố tôi mấy hôm trước có gọi điện, bảo tôi ở lại công ty xử lý công việc, sau này không cần đi công tác nữa!”
“Chủ tịch cũng nói với tôi rồi, muốn để Ngô Tĩnh có thời gian giúp ông ấy xử lý một vài vấn đề của tập đoàn.”
“Bố tôi với Ngô Tĩnh gặp gỡ nhau nhiều như thế, hơn nữa bố tôi lại nhanh chóng tin tưởng cô ấy, hi vọng cô ấy không có mục đích gì khác!”
Trương Hoa cười cười: “Đương nhiên là không có mục đích khác rồi, Ngô Tĩnh là một nhân viên giỏi, ông chủ nào chẳng thích cô ấy!”
Cổ Vân Vân nói: “Hi vọng là vậy, thôi không nói những chuyện này nữa, chúng ta ăn đi, nếm thử tài nấu nướng của tôi xem thế
Hai người ăn xong, Trương Hoa nói: “Có cần tôi giúp cậu thu dọn không?”
“Không cần đâu, tôi cũng không muốn thu dọn, sáng nay vừa mới về, vẫn còn hơi mệt, sáng mai bảo cô giúp việc theo giờ đến dọn dẹp!”
Trương Hoa đứng dậy ngồi lên ghế, nói: “Thế cũng được, tôi cũng tranh thủ lười biếng một chút!”
Cổ Vân Vân rót hai cốc nước, đặt lên bàn rồi ngồi xuống nói: “Cậu đúng là lười hơn trước đây đấy!”
Trương Hoa rút một điếu thuốc ra, nhìn Cổ Vân Vân hồi lâu rồi nói: “Vân Vân, nếu cậu cũng nghiêm túc làm việc như thế này sớm hơn vài năm thì có lẽ bây giờ đã giỏi hơn cả Ngô Tĩnh rồi!”
Cổ Vân Vân cười: “Mỗi người có một quỹ đạo sống riêng, trong những quỹ đạo riêng ấy sẽ có những trải nghiệm không giống nhau!”
“Bây giờ còn hiểu cả những lý lẽ cao siêu cơ đấy!”
Cổ Vân Vân phì cười: “Tôi thừa nhận Ngô Tĩnh rất thông minh, cũng rất có năng lực, mặc dù mấy năm trước cô ấy chỉ là một nhân viên bình thường, nhưng chắc chắn cô ấy đã đọc không ít sách vở về quản lý. Chỉ có điều ở Ngô Tĩnh đôi khi vẫn lộ ra một vẻ tự ti khó mà phát giác ra được!”
Trương Hoa ngạc nhiên nói: “Tự ti á? Không phải chứ?”
“Chắc chắn cậu không thể phát giác được, bởi vì khi tiếp xúc với một tập thể bình thường, cô ấy vô cùng bình thản, điềm nhiên. Nhưng khi tiếp xúc với một tập thể đặc biệt, hay còn gọi là những người có thân thế, địa vị và tiền bạc ấy, cô ấy sẽ cảm giác vô cùng cô độc.”
“Cậu nghĩ cảm giác cô độc này là tự ti ư?”
“Đại khái là tôi cảm thấy vậy, cô ấy có xuất thân không lấy gì làm tốt lắm, nên luôn có tâm lý bài xích đối với người giàu có. Trên mạng nó gọi tâm lý kiểu này là ‘ghét kẻ giàu’”.
Trương Hoa phì cười: “Tôi thấy cậu hơi bị nhạy cảm quá đấy!”
“Có thể là tôi nhạy cảm thật, chắc vì nguyên nhân xuất thân, vì vậy tôi càng được kiểu tâm lý này”.
Ngô Phong Hải cùng Lưu Huệ Anh và Trần Dĩnh ra khỏi nhà hàng, Ngô Phong Hải nhìn đồng hồ, nói: “Không có Trương Hoa nên ăn cơm cũng xong sớm!”, Lưu Huệ Anh nói: “Tôi cũng không muốn ngồi uống nhiều rượu với anh như thế!”
Ngô Phong Hải thấy Trần Dĩnh cứ không nói gì liền lên tiếng: “Chị dâu đừng nghĩ ngợi nhiều, chuyện này cứ để tôi lo!”
Lưu Huệ Anh lại gần kéo tay Trần Dĩnh: “Chúng ta đi thôi!”
Trần Dĩnh nói: “Phong Hải, anh đưa Huệ Anh về đi, tôi tự về cũng được!”
Lưu Huệ Anh nói: “Cậu không muốn tớ qua nhà cậu ngủ à?”
“Tối nay tớ muốn ở một mình!”
Lưu Huệ Anh nhìn Trần Dĩnh giây lát rồi nói: “Thôi được rồi! Ngày mai là thứ sáu, nếu muốn về thăm Tỉnh Tỉnh thì tớ sẽ đi cùng cậu!”
“Ok!”
Ngô Phong Hải định đưa cả hai cùng về nhưng Trần Dĩnh lại đẩy anh lên taxi, nói mình tự về cũng được. Bọn họ đi rồi, Trần Dĩnh một mình đi trên phố một lát, sau đó bắt taxi về. Trương Hoa nhìn lên đồng hồ, nói: “Cậu mới về, nghỉ ngơi sớm đi! Tôi về đây!”
Cổ Vân Vân nói: “Để tôi lái xe đưa cậu về!”
“Không cần đâu, tôi tự bắt xe về cũng được!”
Cổ Vân Vân vẫn một mực đòi lái xe đưa Trương Hoa về, Trương Hoa đành phải nghe theo. Đến nơi, Trương Hoa xuống xe, Cổ Vân Vân cũng xuống xe theo: “Ngày mai đi công tác nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Còn nữa, nói thế nào thì nói, chúng ta cũng là bạn bè, nếu có chuyện gì cần cứ nói với tôi!”
Trương Hoa nhìn Cổ Vân Vân giấy lát rồi nói: “Cám ơn cậu!”
Cổ Vân Vân cười nói: “Tự nhiên cám ơn tôi làm gì?”
“Không có gì, cậu bây giờ khiến cho tâm lý của tôi nhẹ nhàng hơn nhiều!
Cổ Vân Vân cười bảo: “Thôi tôi đi đây!”
Nhìn theo xe của Cổ Vân Vân khuất dần, Trương Hoa không lên tầng ngay mà châm một điếu thuốc, đứng bên đường hút. Nhìn lên đồng hồ, Trương Hoa ngẫm nghĩ rồi gọi cho Ngô Phong Hải hỏi: “Mọi người vẫn đang ăn à?”
Ngô Phong Hải nói: “Không có anh nên đã về từ lâu rồi! Anh làm xong việc rồi hả?”
“Vừa về đến nhà, hay là ra ngoài uống một chút đi!”
“Ok, tôi cũng đang ngồi chán chết ở nhà đây!”
Trần Dĩnh đứng rất lâu ở tầng năm. Lúc ăn cơm Ngô Phong Hải có nói sáng mai Trương Hoa sẽ đi công tác, vì vậy sau khi Ngô Phong Hải tiễn Lưu Huệ Anh về, Trần Dĩnh cứ đứng do dự mãi, cuối cùng quyết định sẽ bắt xe về nhà Trương Hoa. Nhìn thấy Trương Hoa từ xe của Cổ Vân Vân đi ra, trái tim Trần Dĩnh như thắt lại. Nhìn thấy Cổ Vân Vân xuống xe nói vài câu với Trương Hoa, hơn nữa điệu bộ có vẻ rất thân mật, Trần Dĩnh càng thấy chua xót trong lòng.
Cổ Vân Vân dạo này đã thay đổi, Trần Dĩnh biết rất rõ. Cô biết Cổ Vân Vân hiện nay càng trở nên thu hút Trương Hoa, cho dù nói thế nào đi nữa, một người nghiêm túc làm việc, hơn nữa lại rất có năng lực, xuất thân trong một gia đình quyến quý như Cổ Vân Vân rất có sức hấp dẫn với đàn ông.
Huống hồ Cổ Vân Vân đã trao “lần đầu tiên”của mình cho Trương Hoa. Nghĩ đến đây, Trần Dĩnh lại thấy tim mình đau nhói. Trần Dĩnh bật đèn phòng khách lên, ngồi im lặng trên ghế hồi lâu, cuối cùng đứng dậy móc chìa khóa mà Trương Hoa đưa cho mình, đặt lên bàn.
Ngô Phong Hải gọi đồ nướng xong liền nói với ông chủ mang bia ra trước, sau đó nhìn Trương Hoa nói: “Anh có chuyện gì thế? Có phải bởi vì có chị dâu nên cố ý nói là có việc để không đến không?”
“Tối nay đúng là tôi có việc thật mà!”
“Lưu Huệ Anh đã nói cho tôi biết chuyện của hai người mấy hôm nay rồi, vì vậy anh không cần giấu giếm nữa!”
Thấy Trương Hoa không nóiNgô Phong Hải lại tiếp tục: “Chúng ta là đàn ông, trời sinh đàn ông ra là phải độ lượng hơn đàn bà, anh không nhìn thấy bộ dạng của chị dâu lúc ăn cơm đâu, tôi nhìn thấy mà còn không đành lòng!”
“Thôi đừng nói những chuyện này nữa, tìm anh ra đây là để uống rượu cơ mà!”
“Trên phương diện năng lực làm việc và đối nhân xử thế, tôi quả thực rất khâm phục anh, nhưng trong chuyện xử lý vấn đề tình cảm, tôi có ý kiến với anh đấy!”
Trương Hoa lúc này mới nhìn Ngô Phong Hải, im lặng một lát rồi chậm rãi nói: “Anh không hiểu tình hình đâu!”
“Tôi không hiểu tình hình nhưng tôi không ngốc, dù gì cũng quen biết nhau mấy năm trời rồi, tôi đoán chắc là trước đây chị dâu từng làm chuyện có lỗi với anh đúng không?”
Trương Hoa im lặng không nói. Ông chủ mang bia ra, Ngô Phong Hải rót ra hai cốc, nâng lên nói: “Chúng ta cạn ly nào!”
Uống xong, Ngô Phong Hải nói: “Chuyện quá khứ cũng như ly bia vừa rồi, anh có thể uống no vào bụng, cũng có thể đổ nó xuống cống, đương nhiên anh cũng có thể cho nó vào tủ lạnh cho đông lại, đợi một lúc sẽ mở tủ lạnh ra quan sát”.
Trương Hoa cười: “Nghe rất là triết lý!”
“Cũng không phải là triết lý, chỉ là những lý lẽ đơn thuần thôi, tôi thấy hiện nay anh để ly bia ấy vào tủ lạnh, lúc rãnh rỗi mở ra nhìn. Kì thực những chuyện chúng ta trải qua trong đời cũng giống như chuyện uống bia rượu, đã không còn nhớ rõ ly nào như thế nào, nhưng một khi đã để đông trong tủ lạnh sẽ dễ dàng quên hết những ly khác mà chỉ nhìn thấy có ly này mà thôi!”
Trương Hoa nhìn Ngô Phong Hải, nói: “Xem ra tôi phải đánh giá lại anh thôi! Triết lý như thế mà cũng nói ra được!”
Ngô Phong Hải nói: “Cuộc đời không phức tạp như vậy đâu, chỉ cần hiện tại sống vui vẻ là được. Đương nhiên nếu tương lai cũng vui vẻ như vậy thì càng tốt. Có thể suy nghĩ thóang ra thì dễ dàng cảm thấy vui vẻ hơn!”
“Có lẽ hiện giờ anh vẫn còn độc thân nên anh vẫn suy nghĩ đơn giản và vui vẻ trong chuyện tình cảm!”
“Nói tóm lại là anh vẫn phải nhớ ly rượu này, trước đây chị dâu thế nào tôi tôi biết chị dâu kể từ khi tôi quen đến giờ là một người phụ nữ xứng đáng để yêu thương!”
Trương Hoa nhìn Ngô Phong Hải, đột nhiên hỏi: “Anh có thích Lưu Huệ Anh không?”
Ngô Phong Hải thẳng thắn nói: “Thích!”
“Nếu anh phát hiện ra Lưu Huệ Anh có những điểm không hề hòan mỹ như bản thân anh tưởng tượng, anh có thể chấp nhận không?”
“Anh tưởng rằng ai cũng hoàn mỹ hay sao? Trên đời này gần như chẳng có ai hoàn mỹ cả, vì vậy anh tuyệt đối đừng mong đi tìm một người hoàn mỹ! Quan trọng là người này có muốn đi cùng anh hết cuộc đời không, hơn nữa bản thân anh ở bên cạnh người này có thấy vui vẻ không!’