Số tiền mà Trương Hoa gửi cho Trần Dĩnh không phải là ít, nhưng Trần Dĩnh vẫn không dám sử dụng bừa bãi, mãi đến khi xác định sẽ mở cửa hàng hoa tươi cô mới sử dụng đến số tiền này.
Cô bắt đầu bế con ra ngoài tìm địa điểm, những địa điểm đẹp một chút cô không dám thuê, bởi vì tiền thuê mặt bằng tương đối cao. Chạy mất mấy ngày trời, cuối cùng Trần Dĩnh cũng tìm được một địa điểm tương đối vừa ý. Vừa ý không phải là vị trí mà là vì tiền thuê khá rẻ, con phố này hơi khuất, người qua lại không nhiều, Trần Dĩnh cuối cùng vẫn quyết định thuê chỗ này.
Thuê mặt bằng rồi mới hay chuyện mở cửa hàng, chẳng hề dễ dàng như mình tưởng tượng, phải làm rất nhiều thủ tục. Sau khi hoàn tất thủ tục, lại phải sơn sửa và bài trí lại bên trong cửa hàng, còn phải tìm nguồn nhập hàng. Bởi vì không có kinh nghiệm nên cô phải chịu thiệt không ít về giá cả.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, Trần Dĩnh mới phát hiện thực chất mình quá non nớt, bởi vì cô không hiểu rõ về hoa tươi, ngoài ra còn phải phối hợp thế nào, gói ghém ra sao cho đẹp… cô đều không biết, thậm chí thỉnh thoảng có người đến cửa hàng, cô còn không biết nói thế nào với họ.
Thế là Trần Dĩnh lại ôm con lên mạng tìm hiểu. Cô không nhớ là đã bao lâu không lên mạng rồi. Ở trên mạng, cô tìm đọc một khối lượng lớn các tài liệu liên quan đến hoa tươi, có rất nhiều thông tin cô còn phải học thuộc lòng.
Dẫn theo con vào quán internet rất bất tiện, cuối cùng cô đã nghĩ một cách copy hết tất cả tài liệu vào hòm thư điện tử của mình, sau đó đi tìm cửa hàng in để in ra, rồi mang về nhà đọc. Những tài liệu cần học thuộc cô thường học vào buổi tối ở nhà, còn ban ngày vừa trông cửa hàng vừa tìm hiểu thực tiễn.
Bởi vì không có ai dạy nên tiến độ công việc diễn ra rất chậm chạp. Có lẽ khả năng con người đều vì bị bức ép mà nảy sinh, ít nhất thì Trần Dĩnh cũng thấy ngạc nhiên vì bản thân mình có thể kiên trì làm một việc như thế này.
2.
Nhưng sự kiên trì này chẳng thể đem lại lợi ích thực tế cho Trần Dĩnh, một mặt vì người ở đây không mấy lãng mạn, mặt khác hoa tươi không bảo quản được lâu. Nếu trong thời gian ngắn không bán hết hoa sẽ trở thành rác. Thế nên Trần Dĩnh dần dần mới rút ra được kinh nghiệm là một lần không nên nhập quá nhiều, và nên nhập những loại nào. Mặc dù kinh nghiệm thì cũng tích lũy được chút ít nhưng thực tế buôn bán vẫn bị lỗ.
Nhiều lúc Trần Dĩnh ôm con đến cửa hàng mà ngưỡng mộ cặp vợ chồng bán đồ ăn vặt ở đối diện. Bọn họ khoảng ngoài ba mươi, mới từ dưới quê lên, mặc dù ngày nào cũng mệt nhưng dường như họ rất vui vẻ.
Bọn họ có một đứa con trai bốn, năm tuổi, theo lý mà nói trẻ con đến tuổi này nên cho đi mẫu giáo rồi. Trần Dĩnh thường bế con sang bên đó ăn cơm, cũng từng hỏi về chuyện này nhưng hai vợ chồng đều bảo: “Trẻ con dưới quê chúng tôi đều không cần đi học mẫu giáo, đợi lớn hơn một chút thì cho đi học tiểu học, giờ cứ để nó ở nhà cho vui!”
Nhiều lúc Trần Dĩnh cảm thấy cuộc sống của họ rất bình yên, êm ả. Suy nghĩ duy nhất của họ là sau này có thể cho con đi học đại học, được giỏi giang hơn người. Câu nói này khiến cho Trần Dĩnh vô cùng khó chịu. Bố mẹ cô trước đây cũng luôn có suy nghĩ ấy, hi vọng cô tốt nghiệp đại học xong sẽ tìm được một công việc tốt, có thể sống hạnh phúc. Giờ nghĩ lại những ngày sống bên Trương Hoa thực sự quá hạnh phúc.
Nhiều lúc ôm con trong tay, nhìn gia đình họ cô lại không khỏi rớt nước mắt. Mặc dù họ không giàu có nhưng ít nhất cả nhà ba người họ còn đoàn tụ bên nhau.
Nhưng đó vẫn không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là việc buôn bán ngày càng lỗ nghiêm trọng. Trần Dĩnh không dám rút toàn bộ tiền trong tài khoản ra, phải giữ lại một phần, quyết không đụng vào. Giữ số tiền này là để đề phòng nhỡ con gái có ốm đau đột xuất còn có cái dùng đến>
3.
Nhưng bây giờ xem ra không động đến cũng không được. Buổi tối Trần Dĩnh ngồi trong nhà do dự không quyết định được. Cô không bao giờ gặp phải hoàn cảnh này, nếu không muốn đóng cửa hàng hoa tươi lại thì sẽ phải dùng đến khoản tiền kia. Nếu như đóng cửa hàng lại, tương lai biết sống thế nào? Nếu rút tiền ra mà bị lỗ hết thì sau này phải làm sao?
Lúc này cô không muốn mở miệng với bố mẹ, cũng không muốn cầu cứu Lưu Huệ Anh, tiền là lần trước vay cô còn chưa trả. Đương nhiên cô càng không muốn nhờ đến Trương Hoa, sợ anh sẽ đòi con lại.
Con bé đột nhiên òa khóc, Trần Dĩnh vừa dỗ con vừa khóc. Giờ cô thật sự rơi vào hoàn cảnh cô độc, không nơi nương tựa. Cô thậm chí còn không biết mình có thể gắng gượng được bao lâu. Nhìn con mà lòng Trần Dĩnh đau như cắt. Bản thân mình chịu khổ một chút cũng không sao, nhưng cô không đành lòng nhìn con cũng phải chịu khổ chung với mình. Thời tiết ngày càng nóng nực, không khí trong phòng cũng đang tăng dần, liệu Trần Dĩnh còn có thể chịu đựng được không khí nóng nực này không?
Đương nhiên cô có thể lựa chọn con đường gửi con cho Trương Hoa, nhưng cô luôn thầm nhủ cho dù có khổ sở thế nào cũng không thể làm như vậy. Nếu đưa con cho Trương Hoa thật, chẳng phải cô sẽ chẳng còn gì sao?
Ngày hôm sau, Trần Dĩnh quyết định sẽ dùng số tiền đó, cho dù thế nào cũng không thể đóng cửa hàng hoa, đây là hi vọng duy nhất trước mắt của cô. Lúc Trần Dĩnh ra ngân hàng rút nốt món tiền này, cô lại phát hiện trong tài khoản của mình có thêm một khoản tiền nữa.
Nhìn khoản tiền này, mắt Trần Dĩnh lại ươn ướt. Cô biết mình đã nợ Trương Hoa quá nhiều, chắc cả đời này cũng không thể trả nổi. Mà khoản tiền này của Trương Hoa cũng coi như đã cứu vớt cuộc đời Trần Dĩnh, nếu không cô thật không biết sau này có thể xảy ra chuyện gì?
Việc buôn bán vẫn không tốt, thu chi không thể cân bằng chứ đừng nói là có lời lãi. Nhìn thấy khoản tiền trong tài khoản vơi dần, Trần Dĩnh lại lần nữa cảm nhận được sự tàn khốc của việc sinh tồn.
Dạo này cô không chỉ hạn chế chi tiêu của mình đến mức thấp nhất, ngay cả chi tiêu cho con cũng bị thu hẹp, không dám mua nhiều đồ cho con nữa, mua quần áo cho con cũng phải mua lớn hơn một size cổ, sợ con lớn nhanh lại phải mua đồ mới. Thậm chí ngày cả đồ chơi cho con cô cũng không dám mua.>
4.
Thỉnh thoảng, chủ các cửa hàng khác cũng qua cửa hàng cô nói chuyện, hỏi cô tại sao chưa từng thấy bố đứa bé đến đây, Trần Dĩnh đều trầm ngâm không nói. Những người ấy chắc cũng biết Trần Dĩnh có điều khó nói nên sau này không nhắc đến nữa.
Đúng lúc Trần Dĩnh đang lần nữa cảm thấy tuyệt vọn thì một sự tình cờ đã giúp cô. Có một sinh viên đại học đam mê nhiếp ảnh một lần tình cờ đi ngang qua con phố này, nhìn thấy Trần Dĩnh ngồi bên trong cửa hàng cho con bú, anh này liền đưa máy ảnh lên chụp lại, đương nhiên bản thân Trần Dĩnh cũng không hề biết chuyện này.
Người này đã đưa tấm ảnh này lên diễn đàn trong trường, đăng kèm một vài lời lẽ văn hóa, gọi Trần Dĩnh bằng cái tên “Bà mẹ hoa tươi”, đồng thời viết tên con phố này trên bài viết.
Bởi hình ảnh trẻ trung xinh đẹp của Trần Dĩnh trên diễn đàn, cộng thêm với dòng tít nổi bật “Cuộc sống sinh tồn của bà mẹ trẻ đơn thân” đã thu hút không ít các sinh viên vào xem. Dần dần bài viết này lại được chia sẻ bởi một số học sinh cấp ba trong khu vực, chẳng bao lâu sau, trong các trường cấp ba ở thành phố này đều biết đến một người có tên là “Bà mẹ hoa tươi”, dần dà ngay cả các học sinh cấp hai cũng biết đến.
Thế là có rất nhiều học sinh sẵn sàng đi cả chặng đường xa đến đây mua hoa cho Trần Dĩnh, thậm chí có rất nhiều nam sinh tặng hoa tươi cho nữ sinh còn nói: “Hoa này mua ở chỗ Bà mẹ hoa tươi đấy”. Dường như cụm từ này đã tăng thêm rất nhiều yếu tố lãng mạn.
Bản thân Trần Dĩnh cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, tại sao dạo này lại có nhiều học sinh đến chỗ cô mua hoa tươi đến thế? Thậm chí có một vài học sinh vừa vào đã gọi cô là Bà mẹ hoa tươi. Nhưng cho dù thế nào, việc buôn bán của Trần Dĩnh cũng coi như được cải thiện đôi chút.
Nhưng dù sao học sinh vẫn là học sinh, sức mua vẫn có hạn, hơn nữa lại toàn mua hoa rẻ tiền, mà cũng không phải quá nhiều. Nhưng những điều này đối với Trần Dĩnh mà nói đã khiến cô hài lòng lắm rồi, đó cũng là một sự cổ vũ vô hình dành cho sự cố gắng của cô. Mặc dù lợi nhuận không nhiều nhưng cũng coi như là có chút lời lãi.
Điều đáng tiếc là tình hình này chẳng kéo dài được lâu, bởi vì sự nhiệt tình của học trò thường đến nhanh, qua nhanh, dần dần chúng cũng không còn tích cực đi cả quãng đường xa đến đây mua hoa nữa, việc kinh doanh của cửa hàng Trần Dĩnh lại trượt dốc.
5.
Lúc này Trương Hoa đang kinh ngạc trước vỏ bọc kế hoạch của Cổ Triết Đông. Đương nhiên nó có liên quan đến hình tượng, năng lực và tâm sức mà Trương Hoa đã bỏ ra trong thời gian qua.
Cổ Triết Đông đã tận dụng mạng lưới các mối quan hệ của mình để tổ chức các buổi đào tạo với các chủ đề khác nhau ở các doanh nghiệp, công ty, thậm chí cả cơ quan nhà nước, hơn nữa lại thu phí rất thấp.
Cổ Triết Đông yêu cầu Trương Hoa không được đi theo con đường cũ, không được giáo điều hóa các bài giảng, trước khi giảng dạy cần phải nghĩ cho kĩ rốt cuộc mình sẽ mang đến cho người ta cái gì, rốt cuộc có thể giúp đỡ cho họ cái gì?
Trước mỗi buổi đào tạo đều tổ chức một buổi thảo luận giữa tất cả thành viên có kinh nghiệm liên quan, bỏ ra một lượng lớn thời gian chỉnh sửa những tài liệu đào tạo, sau đó mô phỏng quá trình đào tạo, khiến Trương Hoa cảm thấy thành thạo đến mức hài lòng bản thân thì thôi.
Kết quả, từ khi bắt đầu kế hoạch vỏ bọc, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Trương Hoa giống như một ngôi sao mới xuất hiện trong ngành đào tạo của thành phố này, tốc độ nhanh đến mức chóng mặt. Trong khi đó Trương Hoa lại trẻ, diện mạo điển trai nên nhận được sự săn đón của rất nhiều nhân viên nữ.
Chỉ có bản thân Trương Hoa là biết rõ, anh có thể làm được những chuyện này không phải do năng lực của bản thân nổi trội mà là vì con người Cổ Triết Đông thực sự quá xuất chúng, ông ta đã hoàn thành một việc mà mình không có cơ hội làm nhờ vào một người khác.
Thỉnh thoảng, Trương Hoa thậm chí còn cảm thấy mình như một người máy, tất cả mọi trình tự đề được lập trình sẵn, bản thân anh chỉ cần thực hiện theo lập trình là xong.
6.
Mặc dù nhiều khi Trương Hoa cảm thấy bất lực, nhưng lại không thể không đi tiếp, dù sao công việc này cũng mang lại cho anh nguồn thu nhập cao, đồng thời cũng mang lại danh tiếng cho anh.
Còn một điểm nữa, trong tiềm thức của Trương Hoa cũng bắt đầu thích thú cái cảm giác đứng trên bục cao cùng với ánh hào quang đằng sau bục giảng. Mặc dù bản thânnh biết tất cả đều là công lao của Cổ Triết Đông, nhưng những người ngồi bên dưới nghe anh diễn giảng đều không nghĩ như vậy, bọn họ chỉ biết Trương Hoa chứ không biết đến Cổ Triết Đông. Bọn họ ngạc và khâm phục vị huấn luyện trẻ tuổi, đầy nhiệt huyết, giàu kinh nghiệm và có kiến thức sâu rộng.
Cổ Vân Vân thậm chí còn thầm khâm phục con mắt của mình, chẳng trách từ hồi đại học cô đã thích anh rồi, Trương Hoa quả nhiên nổi bật. Cổ Vân Vân lúc này càng thêm kiên định một niềm tin, đó chính là lấy Trương Hoa. Sau mỗi buổi tối đào tạo, khi rất nhiều nhân viên nữ đang vây lấy Trương Hoa, cô liền lao đến kéo tay Trương Hoa đi.
Để thoát khỏi tình cảnh này, lần nào Trương Hoa cũng để mặc cho Cổ Vân Vân lôi đi. Lúc ấy thường có người hỏi: “Cô gái kia là ai thế?”, người nào biết sẽ nói: "Là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Triết Đông đấy”, những cô gái khác đều than thở vẻ ghen tị: “Xuất thân tốt đúng là khác biệt hẳn!”