Trương Hoa tắm xong vào phòng thấy Trần Dĩnh đang ngồi dựa lưng vào thành giường, Tỉnh Tỉnh đang nằm ngủ trong lòng cô. Trương Hoa nằm xuống nói: “Dương Uy sắp lấy vợ rồi!”
Trần Dĩnh liền nói: “Thế sao, anh ấy nói với anh thế à?”
“Không, nghe người khác nói, cũng hôm nay anh mới biết đấy chứ!” – Sau đó thở dài nói: “Cũng chẳng biết là vì bận hay vì thế nào mà lâu lắm rồi không liên lạc với cậu ta
Trần Dĩnh liền bảo: “Hay là ngày mai anh bảo anh ấy với Kỉ Oanh qua nhà mình ăn cơm, trước tết năm ngoái chúng ta cũng cùng ăn cơm với nhau, sau hôm ấy chưa gặp lại lần nào!”
Trương Hoa nói: “Thôi cứ ăn ở ngoài cho lành, ăn ở nhà rắc rối lắm!”
“Ở bên ngoài sao thoải mái bằng ở nhà! Ngày mai hết giờ làm anh đi đón họ, em sẽ về sớm chuẩn bị với chị Trương”.
“Hay là em gọi cả Lưu Huệ Anh cùng đến, cũng lâu lắm rồi không thấy cô ấy đến, càng đông càng vui!”
Sáng ngày hôm sau, Trần Dĩnh trước khi ra ngoài đã dặn chị Trương buổi chiều chuẩn bị nhiều đồ ăn, bảo tối có mấy bạn học đến chơi. Có lẽ bởi trong nhà vẫn thường vắng vẻ nên chị Trương nghe thấy vậy thì vui lắm, còn nói với Trần Dĩnh: “Em cứ yên tâm, chị sẽ chuẩn bị chu đáo!”
Buổi sáng Trương Hoa gọi cho Lí Dương Uy, Lí Dương Uy nghe điện thoại liền nói: “Thằng ranh, cuối cùng cũng chịu gọi cho tôi rồi hả? Còn tưởng cậu mất tích rồi chứ!”
Cảm giác quen thuộc, giọng nói quen thuộc bỗng chốc khiến Trương Hoa thấy ấm áp trong lòng, thâm chí hơi cảm động. Lúc này anh mới phát hiện ra bởi vì chút thành công của mình mà anh xa cách với rất nhiều người bạn vốn thân thiết với mình.
Trương Hoa chỉ cười bảo: “Sợ làm phiền cuộc sống ngọt ngào của hai người nên mới không dám gọi đấy chứ!” Hai người nói chuyện phiếm dăm ba câu, Trương Hoa liền bảo: “Tối nay cậu với Kỉ Oanh qua nhà tôi ăn cơm đi, chiều hết giờ làm tôi sẽ qua đón hai người!”
Lí Dương Uy liền nói: “Thế cơ à, tôi cũng được hưởng thụ một lần đãi ngộ đặc biệt à?”
Trương Hoa do dự một lát rồi bảo: “Có cả Trần Dĩnh nữa!”
“Cô ấy cũng ở đấy à? Thế còn đứa bé thì sao?”
“Cũng ở nhà tôi luôn!”
“Thế thì tốt, đợt trước cậu bảo tôi là sinh con gái, tôi cứ mong nhìn thấy mặt con cưng của cậu!”
Nhã Vận vừa được nghỉ đông về đến nhà đã làm nũng đòi mẹ phải cho đi thăm em bé. Mẹ Trương Hoa nói: “Cũng được, cũng lâu lắm rồi mẹ chưa nhìn thấy con bé, không biết anh trai con với Trần Dĩnh bận cái gì mà lâu thế không cho con bé về thăm nhà!”
Lúc Nhã Vận gõ cửa, chị Trương vừa đi mua rau về được một lúc. Chị Trương mở cửa, cả hai người đều kinh ngạc. Chị Trương thấy Nhã Vận có vẻ ít tuổi, không giống là bạn học của Trương Hoa với Trần Dĩnh liền hỏi: “Cháu tìm ai?”
Nhã Vận càng ngạc nhiên hơn, hỏi lại: “Cô là ai? Sao lại ở trong nhà của anh trai cháu thế này?”, chị Trương lúc này mới nghe ra, bảo: “Chắc cô là em gái của cậu Trương phải không, tôi là người giúp việc được chị dâu của cô thuê về làm việc!”
Nhã Vận nghĩ thầm: “Sao thuê người giúp việc mà anh cả không nói gì với mẹ nhỉ?”
Chị Trương liền nói: “Mời cô chủ vào nhà!”
Nhã Vận lần đầu tiên được gọi là “cô chủ”, có vẻ ngại ngùng nói: “Cứ gọi cháu là Nhã Vận là được rồi!” Nhìn thấy em bé đang bò trên nền đất, Nhã Vận vội vã cởi dép ra, đi dép lê vào trong, ôm em bé lên nói: “Oa, đã lớn bằng này rồi cơ à, còn biết bò rồi đấy!”
Chị Trương nói: “Đúng thế, giờ nó không thích bị người khác ôm đâu, chỉ thích nằm trên nền đất thôi!”
Nhã Vận nói: “Chẳng trách nền nhà sạch sẽ thế, trước đây anh cả toàn đi dép vào trong phòng, chắc bây giờ chi có thể đi dép lê trong nhà thôi!”
Chị Trương cười: “Đúng thế, anh trai cô vì con bé mà thay đổi rất nhiều thói quen, nghe nói trước đây ở nhà hút thuốc dữ lắm, giờ về đến nhà là tuyệt đối không hút! Cô ngồi chơi với Tỉnh Tỉnh nhé, tôi đi chuẩn bị cơm tối! Hôm nay anh trai cô có mời bạn học cùng đến ăn cơm!”
Tỉnh Tỉnh không chịu để Nhã Vận bế, cứ nhất định đòi nằm xuống đất để bò chơi, Nhã Vận đành phải ngồi dưới đất cùng con bé, đến khi Tỉnh Tỉnh bò đi xa lại chạy đến ôm con bé lại, sau đó nói: “Sao mà nghịch như con trai thế hả? Cháu phải nhớ cháu là con gái, phải ngoan ngoãn!”, đáng tiếc là Tỉnh Tỉnh chẳng đoái hoài đến những lời Nhã Vận nói, vẫn cứ bò đi khắp nhà. Chị Trương làm bếp nghe thấy vậy liền nhoẻn miệng cười.
Lưu Huệ Anh đến trước tiên. Lúc Nhã Vận ra mở cửa, Lưu Huệ Anh liền nói: “Nhã Vận cũng đến hả em? Nghỉ rồi à?”
Nhã Vận nói: “Em nghỉ rồi, ngày mai mới về nhà!”
Lưu Huệ Anh nhìn thấy chị Trương một mình trong nhà bếp cười bảo: “Xem ra có cái ăn nên chị là người đến sớm nhất rồi!” sau đó chạy vào bếp nói: “Chị Trương, có cần em giúp một tay không?”
Lưu Huệ Anh đã đến đây mấy lần nên khá thân thiết với chị Trương.
Chị Trương nói: “Không cần đâu, một mình tôi là được rồi!”
“Vậy thì để vị khách này đi nghỉ ngơi vậy, đợi khi nào Trần Dĩnh về thì vào giúp chị” – Lưu Huệ Anh cười nói.
Lưu Huệ Anh đến trước mặt Tỉnh Tỉnh, bế phốc con bé lên, nói: “Qủy con, đừng có bò lung tung, để mẹ nuôi ôm cái nào!”
Nhã Vận liền hỏi: “Giờ chị ấy đang làm gì?”
Lưu Huệ Anh biết Nhã Vận đang hỏi về Trần Dĩnh: “Em không biết à?”
Nhã Vận nói: “Anh cả em chỉ nói với mẹ là giờ chị ấy đang đi làm, nhưng không nói là làm ở công ty nào, cụ thể làm cái gì!”
Lưu Huệ Anh cười tinh quái: “Có phải anh trai em cảm thấy lép vế so với chị dâu em nên cố ý không nói ra chị ấy đang làm gì không hả?”
“Chị nói cái gì thế, em chẳng hiểu gì cả?”
“Chỉ có thể nói vậy thôi, chị dâu em hiện giờ có khi còn giàu có hơn cả anh trai em đấy!”
Nhã Vận càng thêm tò mò, vội hỏi chị ấy đang làm gì. Lưu Huệ Anh cười nhưng không nói. Nhã Vận cứ hỏi riết, cuối cùng Lưu Huệ Anh đành nói: “Đợi khi nào Trần Dĩnh về, em tự đi mà hỏi!”
4.
Lúc Trần Dĩnh về đến nhà, trong tay cô xách theo một tí bia với đồ uống, vừa nhìn thấy Nhã Vận đã vô cùng ngạc nhiên: “Em được nghỉ rồi à? Sao đến mà không bao trước để anh em đi đón?”
Nhã Vận nhìn thấy Trần Dĩnh bây giờ khách hẳn lúc mới dẫn con về nhà, mặc quần áo theo phong cách công sở, dáng vẻ đảm đang, nhanh nhẹn, toàn thân toát lên một vẻ quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành. Nhã Vận chợt không biết đối mặt thế nào với một Trần Dĩnh hiện giờ.
Có lẽ là bởi vì Nhã Vận không nghĩ rằng Tràn Dĩnh sẽ thay đổi như vậy, trong lòng Nhã Vận, cho dù chị dâu trước đây có như thế nào vẫn là người chị dâu có bầu sau khi ly hôn, hoặc là một người mẹ đơn thân, trông có vẻ rất đơn giản, dịu dàng, thậm chí có chút u uất.
Nhã Vận liền nói: “Hôm qua em về đến nhà, vì vậy hôm nay qua thăm em bé!”
Trần Dĩnh nói: “Tỉnh Tỉnh gặp được cô chắc là vui lắm đấy! Em ngồi với chị Huệ Anh một lát đi, chị đi giúp chị Trương một tay!”
Nhã Vận đến bên cạnh Lưu Huệ Anh, thì thầm: “Rốt cuộc chị ấy đang làm cái gì?”
Lưu Huệ Anh bật cười: “Không nói cho em biết đâu!”
Nhìn chị Trương lúi húi ở trong bếp, Lưu Huệ Anh chợt nhớ ra cái gì, liền thì thầm nói: “Chị giúp việc không biết chuyện anh trai em và chị dâu đã ly hôn. Tối nay em phải nhớ kĩ, cần gọi là chị dâu thì cứ gọi là chị dâu, nếu không bà giúp việc biết thì không hay đâu!”
“Thôi được rồi, coi như là vì em bé vậy!” – Kì thực lúc vừa mới nhìn thấy Trần Dĩnh, suýt chút nữa Nhã Vận đã gọi cô là chị dâu. Bản thân Nhã Vận cũng không hiểu tại sao mình lại có tâm lý này, cũng có thể do nhìn thấy hình ảnh hiện nay của Trần Dĩnh khiến cho Nhã Vận có tâm lý khác lạ.
5.
Trương Hoa còn chưa gõ cửa, Nhã Vận đã nghe thấy tiếng cười nói của anh với Lí Dương Uy rồi. Nhã Vận đứng bật dậy nói: “Anh cả về rồi! Để em ra mở cửa!”
Nhã Vận liền mở của ra, Trương Hoa chưa đến bên của, nhìn thấy Nhã Vận đã ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại ở đay?”
Nhã Vận nói vẻ không vui: “Có một lúc thôi mà đến mấy người hỏi như thế, chẳng nhẽ em không thể đến đây sao?”
“Ai bảo em không thể đến, chỉ có điều em cứ xuất quỷ nhập thần, khiến cho người khác ngạc nhiên thôi!”
Lí Dương Uy đứng đằng sauĐại học có thú vị không em? Đã bắt đầu yêu ai chưa?”, Kỉ Oanh đứng bên cạnh đánh anh một cái nói: “Anh nói lăng nhăng gì thế, Nhã Vận còn nhỏ mà!”
Nhã Vận liền nói: “Chỉ có chị Oanh là tốt bụng, anh Dương Uy chỉ biết bắt nạt người khác thôi!”
Thực ra Nhã Vận cũng đã biết bọn họ từ lâu rồi, trước đây hồi còn học đại học, Trương Hoa thỉnh thoảng lại dẫn Nhã Vận đi tụ tập cùng lớp. Lí Dương Uy giả bộ than thở: “Thời gian trôi qua thật là nhanh, hồi học đại học Nhã Vận vẫn chỉ là một cô nhóc, thế mà chớp mắt đã thành sinh viên đại học rồi!”, sau đó vỗ vai Trương Hoa bảo: “Xem ra chúng ta già thật rồi!”
Trương Hoa nói: “Thôi đừng than thở nữa, mau vào trong đi!”
Trương Hoa cũng xách về cả bia và đồ uống. Lưu Huệ Anh liền nói: “Xem ra hai người này không bàn bạc trước với nhau rồi, cả hai đều mua bia với đồ uống về này, ngay cả nhãn hiệu cũng giống nhau luôn!”
Kỉ Oanh vừa vào trong đã ôm em bé nói: “Giống Trương Hoa quá đi mất!”
Lí Dương Uy nói: “Cái thằng này thật chẳng đáng mặt bạn bè, con gái đã biết bò rồi mới cho chúng ta biết mặt!”, nói rồi liền móc trong túi ra một bao lì xì đỏ, nhét vào trong áo của bé, nói: “Chút quà mọn, đừng chê ít nhé!”, Trương Hoa nói: “Cậu mà nói vậy lần sau tôi không cho cậu đặt chân vào đây nữa đâu đấy!”
Tỉnh Tỉnh được Kỉ Oanh ôm, mắt đảo quanh nhìn mấy khuôn mặt lạ hoắc, nhưng không hề khóc. Nhưng yên được một lúc là con bé lại vùng ra khỏi tay Kỉ Oanh. Kỉ Oanh đành phải đặt nó xuống đất. Nhã Vận nói: “Các anh chị ngồi chơi đi, để em trông nó cho!”
6.
Lúc ăn cơm, chị Trương không ngồi vào mâm, nói là bế em bé ra ngoài cơi. Nhưng mọi người nhất định bảo chị ngồi ăn cùng, nói chị vất vả cả buổi rồi. Trần Dĩnh nói: “Kệ Tỉnh Tỉnh, cứ để nó bò quanh nhà, cho nó bò mệt tối nó mới chịu đi ngủ sớm!”
Trần Dĩnh rót bia cho mọi người, chị Trương nói không biết uống, Trần Dĩnh liền rót cốc nước ngọt cho chị. Trần Dĩnh cầm cốc bia vốn rót cho chị Trương đặt trước mặt mình, nói: “Cốc này để em uống vậy!”
Lưu Huệ Anh liền hỏi: “Cậu học uống từ bao giờ thế
Trương Hoa nói: “Bị mấy con ranh trong cửa hàng của cô ấy làm hư đấy!”
Lưu Huệ Anh cười: “Xem ra làm bà chủ cũng đâu có dễ dàng, còn phải học cách uống bia rượu đấy”
Kỉ Oanh nói: “Trần Dĩnh làm bà chủ rồi à? Sao Trương Hoa không nói gì với bọn tôi thế?”
Trần Dĩnh cười: “Cái gì mà bà chủ, chỉ là mở một cửa hàng nhỏ thôi mà!”, sau đó nhìn sang Nhã Vận nói: “Nhã Vận, em có muốn uống chút bia không?”
Nhã Vận cầm cốc lên nói: “Chị rót cho em một ít đi, dù gì cũng là sinh viên đại học rồi!”
Trương Hoa nói: “Không được, vẫn là trẻ con, không được uống”. Nhã Vận liền buột miệng: “Chị dâu bảo là uống được, tại sao em không được uống?”
Câu nói này của Nhã Vận khiến cả Trần Dĩnh và Trương Hoa đều ngạc nhiên. Trần Dĩnh trong lòng hơi phấn khởi, vội nói: “Lên đại học rôi là trở thành người lớn, uống một chút thôi không sao đâu!” Trương Hoa cũng chẳng còn cách nào khác.
Lí Dương Uy, Kỉ Oanh và Lưu Huệ Anh mời chị Trương trước. Chị Trương được mời vô cùng ngạc nhiên, có lẽ không nghĩ rằng một người giúp việc như mình mà cũng được coi trọng như thế. Trương Hoa thấy vậy đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm động, dường như mình đang được quay trở lại cuộc sống đơn giản trước đây. Lúc ấy, trong lòng anh và các bạn học, địa vị của ai cũng như nhau, thậm chí bọn anh càng kính trọng những người lao động chất phác, mộc mạc. Trương Hoa chợt phát hiện, sự cảm động này dường như đã mất đi rất lâu rồi.