Chuyện Trương Hoa xin nghỉ sớm vài ngày Cổ Vân Vân cũng biết. Cổ Vân Vân hỏi anh tại sao xin nghỉ sớm, Trương Hoa nói có một người bạn ở tỉnh khác có chuyện, phải đến đó một chuyến. Cổ Vân Vân thấp thoáng cảm thấy Trương Hoa xin nghỉ sớm là vì chuyện có liên quan đến mẹ con Trần Dĩnh. Chuyện Trần Dĩnh ở trong nhà Trương Hoa cùng với việc cô mở cửa hàng hoa tươi ở trong thành phố, giả sử Cổ Vân Vân có hơi để tâm một chút là sẽ biết ngay.
Đáng tiếc là Cổ Vân Vân cứ cố ép bản thân không được nghĩ đến Trần Dĩnh. Gần mấy tháng nay, Trương Hoa chưa bao giờ cho cô đến nhà anh chơi, Cổ Vân Vân cảm thấy có gì đó không ổn, thình thoảng cô cũng nghĩ có phải mẹ con Trần Dĩnh đang ở đó không?
Nhưng Cổ Vân Vân thà tự lừa dối mình, thà tin tưởng vào việc Trương Hoa bận chuyện gì khác chú không muốn tin là vì nguyên nhân này, cô ép mình tin rằng Trương Hoa đang dần dần thay đổi thái độ với mình và bắt đầu thích mình.
Thỉnh thoảng, Cổ Vân Vân cũng có ý nghĩ một mình chạy đến nhà Trương Hoa, nhưng cuối cùng lại thôi. Mặc dù cô thật sự muốn biết có phải hai mẹ con Trần Dĩnh đang ở đấy không. Nội tâm Cổ Vân Vân luôn có mâu thuẫn giằng xé.
Trong tâm lý truyền thống của mẹ Trương Hoa, cháu gái đón giao thừa và mùng một cùng với gia đình là chuyện quan trọng nhất, vì vậy mẹ Trương Hoa không nói gì về chuyện Trương Hoa đưa mẹ con Trần Dĩnh về quê Trần Dĩnh trước và mùng hai lại đưa mẹ con Trần Dĩnh về quê.
Trong suốt thời gian nghỉ tết, Trần Dĩnh cảm thấy rất vui, cho dù là cô chỉ về nhà bố mẹ vào trước tết rồi đêm giao thừa và ngày mùng một tết ở nhà Trương Hoa, và những ngày tiếp sau đó mới ở lại nhà mình… Trong lòng Trần Dĩnh thực sự vui vẻ, lần đầu tiên cô cảm nhận được hạnh phúc làm vợ, mặc dù trong lòng cũng có thoáng bất an, nhưng cô vẫn tự nhủ với mình rằng: Những cố gắng của mình đã được báo đáp. Trần Dĩnh cô luôn tự dặn mình rằng, đời này cô phải đối xử tốt với người đàn ông này.
2.
Trương Hoa vốn định về sớm nhưng Trần Dĩnh lấy lí do chờ Lưu Huệ Anh về cùng một thể để kéo dài đến tận ngày mùng bảy mới về.
Trên đường về, Lưu Huệ Anh nói: “Đây là lần đầu tiên được xe riêng chở về nhà đón tết thế này đấy!”
Trần Dĩnh cười bảo: “Mau mau tìm một anh chàng có xe riêng đi, như thế năm nào cũng sẽ được hưởng chể độ “đãi ngộ” này!”
“Thôi miễn đi, đàn ông có tiền không đáng tin!”
Trương Hoa đang lái xe, nghe thấy vậy liền nói: “Cũng may anh chỉ là may mắn có xe để lái chứ không phải đàn ông có tiền!”
Lưu Huệ Anh phì cười: “Em đâu có nói anh, anh cho dù có tiền cũng không hư hỏng!”
“Được ngồi xe miễn phí nên nịnh nọt phải không?”
Cả Lưu Huệ Anh và Trần Dĩnh đều bật cười.
Trương Hoa liền nói: “Tỉnh Tỉnh đâu rồi? Sao không nghe thấy tiếng nó thế?”
Trần Dĩnh liền nói: “Nó ngủ rồi, mấy hôm nay ở nhà có nhiều người chơi cùng nên chắc là mệt rồi!”
Trương Hoa liền nói: “Có thể cho chị Trương nghỉ việc được không, cứ gửi Tỉnh Tỉnh vào nhà trẻ cũng được!”
Trần Dĩnh ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
“Anh cảm thấy trong nhà có người ngoài cứ thế nào ấy!”
Lưu Huệ Anh cười bảo: “Đúng thế đấy, một nhà ba người đầm ấm biết bao, lại thêm một người ngoài, buổi tối thật bất tiện!
Trần Dĩnh liền đánh Lưu Huệ Anh một cái rồi nói: “Trước khi về chị Trương có hỏi em sau tết có phải quay lại không, em bảo chị ấy đợi điện thoại của em!”
Về đến thành phố đã khá muộn, thế nên mấy người vào một nhà hàng ăn cơm. Lưu Huệ Anh tranh trả tiền, nói là coi như trả lộ phí.
Sau khi về đến nhà, sau nhiều lần “thỉnh cầu” của Trương Hoa, Trần Dĩnh đồng ý cho chị Trương nghỉ việc và gửi con đi nhà trẻ. Bên cạnh đó Trần Dĩnh cũng đưa ra điều kiện, Trương Hoa cũng phải tham gia đưa đón con. Trương Hoa nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần anh rảnh nhất định sẽ đón con sau khi tan làm!”
3.
Ngày hôm sau, Trương Hoa lại đi làm bình thường, Trần Dĩnh bắt đầu lo chuyện xin cho Tỉnh Tỉnh đi nhà trẻ. Ban ngày mẹ Trương Hoa gọi điện cho con trai, nói nếu công việc không bận thì tối về nhà ăn cơm. Trương Hoa gọi điện cho Trần Dĩnh, bảo cô chuẩn bị một chút, anh sẽ về sớm để cùng về nhà bố mẹ ăn cơm.
Trên đường về nhà bố mẹ, Trương Hoa nói: “Hôn lễ của Lí Dương Uy và Kỉ Oanh đã được định ngày, đúng vào mười sáu tháng này, hôm nay cậu ta mới gọi cho anh!”
Trần Dĩnh nói: “Tổ chức ở đâu thế?”
“Ở trong trung tâm thành phố, nhà hàng tổ chức tiệc cưới cách cửa hàng hoa của em không xa!”
Trần Dĩnh cười bảo: “Thế có mời em không?”
Trương Hoa nói: “Em với Lí Dương Uy và Kỉ Oanh chẳng có quan hệ gì, mời em đi làm gì?”
Trần Dĩnh nói: “Sao lại bảo không có quan hệ gì, dù gì em cũng cùng ăn cơm với họ mấy lần đấy!”
Trương Hoa nói: “Nói chung là em đi không thích hợp!”
Hai người bắt đầu trầm ngâm. Cả hai đều hiểu rõ, ngày hôm ấy nhất định sẽ có mặt Cổ Vân Vân, Trần Dĩnh mà đi chắc chắn sẽ chạm mặt Cổ Vân Vân, nhưng cả hai đều không ai muốn nói rõ chuyện này.
Kể từ lúc ăn cơm ở nhà bố mẹ về, Trần Dĩnh trở nên lặng lẽ. Trong lòng cô luôn nghĩ đến chuyện ngy cưới của Kỉ Oanh và Lí Dương Uy. Với Trần Dĩnh mà nói, đây là cơ hội tốt nhất, một mặt để Cổ Vân Vân biết mình và Trương Hoa đang sống chung với nhau, mặt khác cũng có thể để bạn bè Trương Hoa biết những chuyện này. Bây giờ không có chị Trương ở đây, nếu cô đi chắc chắn sẽ phải dẫn theo con gái đi cùng, nếu là như vậy thì hiệu quả càng rõ ràng.
Nhưng Trần Dĩnh biết chuyện này bắt buộc phải có sự đồng ý của Trương Hoa. Còn cách lễ cưới của họ một tuần, việc Trần Dĩnh phải làm là làm sao để Trương Hoa đồng ý.
Trương Hoa thấy Trần Dĩnh không nói gì liền hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”
Trần Dĩnh nói: “Không nghĩ gì, chỉ đang cân nhắc làm thế nào để giảm bớt thời gian ở cửa hàng, dành nhiều thời gian chăm sóc con thôi!”
4.
Trương Hoa đang ở trong văn phòng thì Cổ Vân Vân đột nhiên bước vào. Trương Hoa ngẩng đầu nhìn cô: “Sao lại chạy đến đây thế?”
“Bên công ty điện tử vốn chẳng có việc gì, vì vật tôi qua đây chơi thôi!”
Thấy Trương Hoa đang xem tài liệu, Cổ Vân Vân liền đến gần gấp tài liệu lại, nói: “Bây giờ không có việc gì, đừng xem nữa, đi ăn với tôi đi!”
“Đừng có đùa, còn một tiếng nữa mới hết giờ làm cơ!”
“Thôi được rồi, tôi đợi cậu!”
“Tại sao cứ nhất định phải đi ăn cơm?”
“Suốt cả dịp tết cậu không có ở nhà, tôi tìm cậu mà có được đâu, từ đợt ra tết đến giờ cậu cũng đã đi ăn với tôi lần nào đâu?”
Trương Hoa đứng dậy nói: “Cậu ngồi đợi trong văn phòng, tôi đi vệ sinh một lát!”
Trương Hoa cũng biết không còn cách nào khác, tối nay đành phải đi ăn với Cổ Vân Vân, thế nên mượn cớ đi vào nhà vệ sinh để nhắn tin cho Trần Dĩnh, nói tối nay có việc, sẽ về nhà hơi muộn, bảo cô tối không cần đợi anh.
Trương Hoa vừa lái xe vừa nói: “Cậu lại height="0">“Đằng nào cậu chẳng có xe, tôi cần gì phải đi xe đến!”
“Vẫn đến chỗ cũ chứ?”
“Đương nhiên là chỗ cũ rồi, ông chủ ở đấy đều quen cả hai chúng ta!”
Trương Hoa uống bia còn Cổ Vân Vân uống rượu vang. Cổ Vân Vân nói: “Cậu định mừng bao nhiêu cho đám cưới của Lí Dương Uy và Kỉ Oanh?”
“Tôi là dân làm thuê nên cũng vừa phải thôi, đâu thể bì với cậu!”
Cổ Vân Vân tỏ vẻ không vui: “Sau này không được nói những lời đó, hay là chúng ta đi chung một phong bì đi!”
Trương Hoa lắc đầu: “Như thế sao được, không thể làm bừa được!”
Cổ Vân Vân nói: “Thôi được, tôi không ép cậu, hôm ấy sẽ có nhiều bạn học cũ, chắc chắn sẽ vui lắm đấy!”
5.
Trần Dĩnh ở nhà ôm con chờ Trương Hoa, trong lòng cảm thấy căng thẳng vô cùng. Mặc dù cô luôn tự nhủ với mình rằng Trương Hoa về muộn là vì bận công việc, nhưng không hiểu sao cô cứ nghĩ Trương Hoa đang đi cùng với Cổ Vân Vân.
Hơn nữa dạo này cô cứ tự nhiên cảm thấy rất căng thẳng. Lúc này Trần Dĩnh lại càng nóng lòng muốn lợi dụng hôn lễ của Kỉ Oanh và Lí Dương Uy để công khai chuyện của mình và Trương Hoa, để cho các bạn của Trương Hoa biết sự tồn tại của hai mẹ con cô. Đương nhiên chủ yếu là để Cổ Vân Vân biết chuyện.
Thấy Trương Hoa về, Trần Dĩnh cười bảo: “Mới đi làm mà đã bắt đầu bận rộn thế à?”
Trương Hoa chột dạ ậm ừ một tiếng, Trần Dĩnh nói tiếp: “Hai mẹ con em đều tắm rồi, anh mau đi tắm đi!”
Lúc Trương Hoa đi tắm, lần đầu tiên Trần Dĩnh mở điện thoại của Trương Hoa ra xem. Bởi vì Cổ Vân Vân không gọi điện cho Trương Hoa mà đi thẳng đến văn phòng anh nên trong điện thoại không có danh sách cuộc gọi của Cổ Vân Vân, điều này khiến Trần Dĩnh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Trần Dĩnh lại giở đến phần danh bạ điện thoại, lúc xem đến số của Cổ Vân Vân, suýt chút nữa thì ấn phím xóa. Mở đến số điện thoại của Lí Dương Uy, Trần Dĩnh ngầm nghĩ rồi lưu số của Lí Dương Uy vào trong máy của mình. Thấy Trương Hoa sắp tắm xong, Trần Dĩnh vội vàng cất điện thoại của anh vào chỗ cũ.
Trương Hoa vào phòng, nhìn vẻ mặt của Trần Dĩnh có vẻ kì lạ liền hỏi: “Em sao thế?”
Trần Dĩnh hơi chột dạ, vội nói: “Không có gì, en đang nghĩ chuyện cửa hàng thôi!”
Trương Hoa không nghĩ nhiều, ôm lấy con gái rồi hỏi Trần Dĩnh: “Em nói xem, lúc Tỉnh Tỉnh biết nói, nó sẽ gọi được bố trước hay mẹ trước?”
“Con sẽ cùng lúc gọi cả hai!”
“Sao có thể cùng lúc được?”
“Thông thường trẻ con thường phát ra các âm “a a”, na ná như “bố” và “mẹ”, vì vậy cho dù con có gọi cái gì em cũng đều coi là nó đang gọi bố, mẹ!”
6.
Đúng là Trần Dĩnh bỏ ít tâm trí vào cửa hàng hoa, trong mắt cô hiện giờ, chỉ cần cửa hàng vẫn kiếm ra lợi là được. Trong đợt nghỉ tết, Đổng Mộng Mộng quản lí cửa hàng rất tốt, vì vậy hiện giờ Trần Dĩnh đã giao toàn bộ cơ sở hai cho Đổng Mộng Mộng quản lý. Còn về cửa hàng cũ, cô bảo Tiểu Lộ tạm thời làm cửa hàng trưởng, đồng thời còn nói làm vậy là để chuẩn bị mở cửa hàng thứ ba, vì vậy nhất định phải cố gắng quản lý cho tốt.
Đương nhiên Trần Dĩnh cũng nói với Tiểu Nhã: Trong thời gian này phải phối hợp với Tiểu Lộ, một khi Tiểu Lộ ra quản lý cửa hàng rồi thì cô sẽ là người thay thế Tiểu Lộ quản lý cửa hàng cũ. Chính bởi vì Trần Dĩnh không đổ tâm sức lên cửa hàng hoa, coi như thả cho ba người họ tự làm nên đã khơi gợi được sự nhiệt tình trong công việc của họ.
Trần Dĩnh ban ngày không đến cửa hàng, cũng không gửi con đến nhà trẻ mà ở nhà chăm con. Trần Dĩnh cầm máy điện thoại lên, nhiều lần mở số của Lí Dương Uy ra nhưng rồi lại đặt xuống. Cuối cùng cô vẫn quyết định sẽ gọi.
Lí Dương Uy nghe điện và hỏi là ai. Trần Dĩnh cười nói: “Em là Trần Dĩnh đây!”
Lí Dương Uy hơi ngạc nhiên, vội nói: “Chào em, không ngờ là em gọi!
Trần Dĩnh vẫn cười bảo: “Nghe nói ngày cưới của anh đã ấn định, em chúc mừng anh với Kỉ Oanh trước nhé!”
Người sắp kết hôn thường rất vui vẻ, nghe thấy người ta chúc mừng lại càng vui hơn. Lí Dương Uy cười lớn nói: “Cảm ơn, cảm ơn!”
Trần Dĩnh nói tiếp: “Không biết em có tư cách đến dự đám cưới của anh chị không!”
Lí Dương Uy nói: “Đương nhiên là có, rất hoan nghênh em dẫn theo cả con gái đến tham dự. Trong buổi lê có thêm một đứa trẻ con thì càng vui hơn!”
Trần Dĩnh liền nói: “Cứ như vậy nhé, đừng đến lúc ấy lại không hoan nghênh em đấy!”
Lí Dương Uy nói: “Sao lại không hoan nghênh, em đến được anh mừng còn không kịp ấy chứ. Còn về thời gian và địa điểm tổ chức tiệc cưới thì Trương Hoa biết đấy!”