Mục lục
Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1.

Trương Hoa vừa cúp máy chẳng bao lâu thì Nhã Vận gọi đến. Trương Hoa nghe máy nói: “Con ranh này lên đây mà không nói tiếng nào?”

Nhã Vận đáp: “Chị Vân không cho em làm phiền anh!” rồi lại nói: “Mẹ gọi cho anh rồi à, em và chị Vân sắp đến nơi rồi, anh mau xuống đi, chúng ta cùng về nhà!”

“Bọn em đi trước đi, hôm nay anh có chút việc chưa về được!”

“Anh mà không về là em lên quấy nhiễu anh đấy!”

Trương Hoa nói với Nhã Vận nhiều lần rằng mình có việc chưa thể về nhưng Nhã Vận nhất định không đồng ý, nói sắp đến nơi rồi, nếu không xuống cô sẽ lên. Trương Hoa biết tính con nhóc này, lúc cần thiết nó có thể kết hợp cả ngang ngược với làm nũng người khác.

Cái chính là anh không muốn để Nhã Vận và Cổ Vân Vân biết Trần Dĩnh đang ở đây. Thế nên cuối cùng đành phải đồng ý, nói hai người chờ ở dưới một lát rồi anh xuống.

Cúp điện thọai rồi Trương Hoa liền vào phòng nói với Trần Dĩnh: “Anh phải về nhà một chuyến!” Trần Dĩnh nói: “Sao đột nhiên lại về nhà thế?”

“Con nhóc Nhã Vận vào thành phố chơi, giờ cứ một mực muốn kéo anh về cùng nó!”

“Nó tự vào thành phố một mình ạ?”

“Không, Cổ Vân Vân đón nó vào đây, đã chơi ở đây mấy ngày rồi, hôm nay mới đưa nó về!”

Trần Dĩnh nghe rồi không nói gì thêm.

Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh rồi nói: “Tối em với Huệ Anh ra ngoài ăn chút gì, anh ăn cơm xong rồi về!” Trần Dĩnh nói: “Anh ở nhà một đêm đi, không cần về đây đâu, có Huệ Anh ở đây rồi, không sao đâu!”

Trương Hoa không nói gì nữa mà với tay lấy áo khoác rồi đi ra khỏi phòng. Đến phòng khách liền móc ra mấy trăm tệ đặt lên bàn, nói: “Huệ Anh đến chơi, đáng nhẽ anh phải mời cô ấy đi ăn, em thay anh mời cô ấy ra ngòai ăn

Trần Dĩnh nói: “Em cũng có tiền mà, anh không phải để tiền lại đâu!”

Trương Hoa không nói gì mà đi thẳng ra ngoài.

2.

Lưu Huệ Anh nói: “Cái cô Cổ Vân Vân ấy có vẻ thân thiết với người nhà Trương Hoa nhỉ?”

“Tớ cũng không rõ, đợt trưc nghe nói chị ta tìm được một anh bạn trai là tổng giám đốc một tập đoàn, nào ngờ giờ lại thường xuyên liên lạc với gia đình Trương Hoa như thế!”

“Nói như vậy có nghĩa là chị ta vẫn thích Trương Hoa, nếu không chị ta đâu có nói chuyện của cậu cho gia đình anh ấy biết! Xem ra chị ta thật sự muốn cậu phải rút lui, sau đó sẽ xây dựng quan hệ với bố mẹ và em gái Trương Hoa”.

Trần Dĩnh nói: “Tớ cảm thấy cô ấy không hợp với Trương Hoa!” Huệ Anh cười: “Có phải cậu nghĩ mình mới hợp với anh ấy không?” Trần Dĩnh vội nói: “Tớ không có ý đó, chỉ cảm thấy cô ấy không hợp thôi!”

Lưu Huệ Anh lại cười: “Nói thật đi, dạo này ở với Trương Hoa có phải đang bắt đầu tóe “lửa tình yêu” không?”

Trần Dĩnh ngại ngùng gạt đi: “Cậu nói lăng nhăng gì thế? Tớ vì không về nhà được nên mới tạm thời ở lại đây!”

“Hai người không ngủ chung với nhau ư?”

“Không!”

Lưu Huệ Anh nhìn Trần Dĩnh, lại hỏi: “Thật sự không?”

Trần Dĩnh bị Lưu Huệ Anh nhìn đến sởn gai ốc, ngập ngừng một lát rồi nói: “Có mấy hôm!” rồi lập tức bổ sung: “Nhưng chẳng qua là vì không còn cách nào khác, chỉ có một chiếc giường ở phòng trọ của tớ!”

Lưu Huệ Anh phì cười: “Cuối cùng cũng chịu thừa nhận rồi hả? Thế có quan hệ không?”

Trần Dĩnh đỏ mặt nói: “Cậu nói lăng nhăng gì thế? Cậu không thấy tớ đang có bầu à?”

“Bây giờ cậu đang ở giai đoạn an toàn, cậu tưởng t không biết à?”

“Cậu trở nên lắm chuyện từ khi nào thế hả? Thích dò hỏi chuyện riêng tư của người khác thế à?” – Nói rồi không đợi Lưu Huệ Anh hỏi thêm, Trần Dĩnh liền đứng dậy: “Chúng ta đi mua thức ăn đi!”

Lưu Huệ Anh nói: “Chẳng phải Trương Hoa đã để tiền lại cho chúng ta đi ăn sao?” Trần Dĩnh nói: “Ăn uống bên ngoài không ngon lại còn đặt nữa, chi bằng chúng ta tự làm cho xong!”

3.

Lúc Trương Hoa đi ra, xe của Cổ Vân Vân đã đậu ở bên đường rồi. Trương Hoa vừa lên xe, Cổ Vân Vân đã nói: “Nhã Vận cứ một mực đòi lôi cậu về nhà cùng nó!” Trương Hoa chỉ cười nhạt nói: “Không cần giải thích, tôi biết không phải là ý của cậu!”

Nhã Vận nói: “Em vốn định tìm anh từ hai hôm trước, nhưng chị Vân không cho!”

“Cái con ranh này, tùy tiện bỏ ra ngoài chơi, không sợ bị bán đi hả?”

Nhã Vận cãi: “Chị Vân đâu phải người ngoài!”

Nhã Vận ngồi ở phía trước, Trương Hoa ngồi một mình ở ghế sau. Cổ Vân Vân lái xe được một lúc Trương Hoa mới phát hiện Cổ Vân Vân hôm nay ăn mặc rất giản dị, không kiềm được liền hỏi: “Sao hôm nay cậu ăn mặc giản dị thế?”

Cổ Vân Vân vừa lái xe vừa nói: “Như thế này chẳng phải rất ổn sao?”

“Ổn thì có ổn, nhưng mà không giống với tính cách thường ngày của cậu”.

“Thỉnh thoảng thay đổi tính cách một chút cũng không tệ!”

“Những thay đổi nhất thời khó mà thay đổi được bản chất”.

Cổ Vân Vân biết Trương Hoa có ý gì nhưng mặc kệ, chỉ im lặng lái xe. Nhã Vận nói: “Có phải lần này anh về nhà rồi đến hết tết mới quay lại thành phố không?”

“Không, tối nay anh quay lại thành phố luôn, có chút việc!”

Nhã Vận ngạc nhiên: “Anh đã nghỉ việc rồi, còn bận gì

“Trẻ con hỏi nhiều thế làm gì?”

Nhã Vận bất mãn nói: “Thôi, mặc kệ anh!”

Lúc gần về đến nhà, Trương Hoa nói: “Hay là đỗ xe bên đường một lát, tôi mua ít đồ mang về!” Nhã Vận nói: “Không cần mua đâu, chị Vân đã mua rất nhiều đồ rồi!”

4.

Buổi tối lúc ăn cơm, chẳng ai nhắc đến tên Trần Dĩnh, ai cũng biết lúc này không nên nhắc đến cô. Mẹ Trương Hoa cứ luôn miệng nhắc Cổ Vân Vân phải ăn nhiều một chút, còn gắp thịt gà vào bát cô. Cổ Vân Vân vừa ăn vừa nói: “Ngon lắm bác ạ!”

Trương Hoa nhìn Cổ Vân Vân, sau đó nói: “Nếu như tôi nhớ không nhầm thì cậu ghét nhất là ăn thịt gà!”

Cổ Vân Vân nói: “Tôi ghét kiểu chế biến ở các nhà hàng thôi, còn món bác gái làm rất ngon, vì vậy tôi rất thích ăn!”

Trương Hoa nhìn Cổ Vân Vân không nói gì. Mẹ Trương Hoa nói: “Nếu thích thì ăn nhiều vào!”

Cổ Vân Vân nói: “Tối ba mươi cháu qua đây thăm hai bác với Nhã Vận được không ạ?”

Nhã Vận nói: “Ok, như thế chúng ta có thể cùng ra ngoài chơi!”

Mẹ Trương Hoa nói: “Ba mươi tết cháu không ở nhà với bố mẹ sao?” Cổ Vân Vân nói: “Bố mẹ cháu ba mươi tết còn bận hơn cả ngày thường, rất nhiều ngân viên ở công ty con đều ở lại trực ban, lại thêm một vài nhân viên không thể về nhà, bố mẹ cháu đều phải đến thăm họ. Bao nhiêu năm nay rồi, gần như chỉ có cháu với bà giúp việc đón giao thừa thôi ạ!”

Mẹ Trương Hoa nói: “Hóa ra là vậy! Vậy ăn tất niên thế nào?”

Cổ Vân Vân đáp: “Bà giúp việc làm cơm, có năm bố mẹ cháu ăn xong mới đi, nhưng có năm còn không kịp ăn đã đi luôn rồi ạ!”

Mẹ Trương Hoa nói: “Xem ra người giàu có chưa chắc đón tết đã vui!”

“Vâng ạ, thường ngày cháu rất ít được gặp bố mẹ, ngay cả cơ hội ngồi ăn chung cũng ít! Mặc dù bố mẹ cháu mở mấy công ty liền nhưng lại hạn chế tiền chi tiêu của cháu.”

Mẹ Trương Hoa gật gù: “Nhìn cách ăn mặc của cháu là đoán ra rồi! Trông không lòe loẹt như đám con nhà giàu!”

Trương Hoa nhìn Cổ Vân Vân, vốn định nói gì nhưng cuối cùng lại thôi.

5.

Ăn cơm xong, Cổ Vân Vân ngồi trong phòng khách một lát với bố mẹ Trương Hoa. Cuối cùng Trương Hoa không nhịn được hỏi: “Cậu chuẩn bị về chưa?”

Mẹ Trương Hoa phàn nàn: “Có ai lại giục khách như thế không?”

“Con cũng cần về thành phố, muốn về sớm một chút!”

“Chỉ còn hai ngày nữa là tết, con còn về thành phố làm gì?” – Mẹ Trương Hoa hỏi.

“Con còn chút việc!” – Trương Hoa gọn lỏn đáp.

Cổ Vân Vân vội vàng đứng dậy nói: “Vậy chúng con đi đây ạ!” mẹ Trương Hoa cũng không nói gì thêm, chỉ dặn: “Đi đường cẩn thận!” sau đó hỏi Trương Hoa khi nào về, Trương Hoa nói: “Chiều ba mươi con sẽ về!”

Mẹ Trương Hoa lại nói với Cổ Vân Vân: “Nếu bố mẹ cháu tối ba mươi không ăn cơm ở nhà thì cứ về đây với thằng Hoa, cùng ăn cơm với nhà bác!” Cổ Vân Vân mừng rỡ nói: “Dạ, vâng ạ! Cháu chưa bao giờ ăn tất niên vui vẻ như thế!”

Trương Hoa nhìn Cổ Vân Vân, lạnh nhạt nói: “Mẹ tôi chỉ mời khách sáo thôi, cậu có thấy ai ngươi lạ tự dưng chạy đến nhà người khác ăn tất niên chưa?”

Mẹ Trương Hoa nói: “Cái thằng này ăn nói kiểu gì thế, Vân Vân đâu thể coi là người lạ!”

Nhã Vận cũng phụ họa: “Đúng thế, chị Vân đến thì càng đông vui chứ sao! Năm ngoái anh với chị dâu về nhà chị ấy ăn tết, nhà mình vắng tanh!” Nhã Vận lại vô tình nhắc đến Trần Dĩnh, hơn nữa vẫn quen miệng gọi cô là chị dâu khiến cho cả nhà chỉ biết im lặng.

Nhã Vận cũng cảm thấy mình không nên nhắc đến tên Trần Dĩnh, vội vàng chữa: “Anh có thể đưa chị ấy về nhà ăn tết, tại sao chị Vân không thể đến nhà mình ăn tết?

Trương Hoa lập tức nói: “Hai việc này là hoàn toàn khác nhau!”

Cổ Vân Vân cảm thấy không nên tranh luận vấn đề này nữa, liền nói: “Chúng ta đi thôi!”

6.

Trương Hoa ngồi trên xe, đột nhiên nói: “Cậu trở nên giả tạo như thế từ khi nào vậy?” Cổ Vân Vân hiểu ý của Trương Hoa, nhưng vẫn giả bộ như không biết: “Tại sao cậu lại nói thế?”

“Rõ ràng cậu không thích ăn thịt gà, đi ăn hàng không bao giờ gọi; bố mẹ cậu có thể hạn chế cậu nhiều việc nhưng tuyệt nhiên không bao giờ hạn chế cậu việc tiêu tiền; rõ ràng cậu thích thời trang nhưng hôm nay lại ăn mặc thế này. Còn nữa, cậu từng nói với tôi, mặc dù bố mẹ cậu kông có thời gian đón giao thừa với cậu nhưng năm nào cũng ăn cơm tất niên ở nhà, hơn nữa trong bữa cơm tất niên còn có mấy cậu, mợ, chị họ, anh họ, em họ… Còn nữa…”

Không kịp để Trương Hoa kịp nói hết, Cổ Vân Vân đã ngắt lời: “Tôi làm như thế chẳng phải để gây ấn tượng với bố mẹ cậu sao?”

“Ấn tượng tốt từ sự giả tạo thì có ý nghĩa gì?”

“Ấn tượng tốt từ sự giả tạo vẫn tốt hơn không có ấn tượng tốt. Chí ít nó cho thấy tôi coi trọng ấn tượng của bố mẹ cậu đối với tôi!”

“Ấn tượng tốt cần bản chất thực sự, là những thứ bên trong tâm hồn chứ không phải cái ngoài bề mặt!”

Cổ Vân Vân trầm ngâm một lúc, biết nói không lại Trương Hoa, cuối cùng đành nói: “Tôi làm những việc này còn không phải là vì cậu hay sao? Đâu phải cậu không hiểu dụng ý của tôi?”

Trương Hoa cao giọng: “Tôi không hiểu! Tôi chỉ biết cậu có làm những chuyện ấy cũng vô ích mà thôi, tôi đã nói rõ ràng với cậu từ lâu rồi!”

Cổ Vân Vân mặc kệ Trương Hoa, chỉ chăm chú lái xe. Trương Hoa cũng không nói gì thêm, trầm ngâm suốt cả quãng đường. Đến trước khu chung cư, Trương Hoa không nói gì mà xuống xe luôn. Cổ Vân Vân đột nhiên lên tiếng: “Tôi có thể lên nhà ngồi không?”

Trương Hoa hỏi vặn lại: “Cậu thấy có thích hợp không

Nói rồi mặc kệ Cổ Vân Vân và đi thẳng lên lầu.

Cổ Vân Vân dừng xe lại một lát, cuối cùng lái xe bỏ đi.

7.

Cổ Vân Vân vừa lái xe vừa khóc, cô không hiểu sao mình tự nhiên lại thành ra như vậy. Từ nhỏ đến lớn cô luôn được nuông chiều, muốn có gì gần như đều có thứ nấy.

Rồi cô lại nghĩ, thực ra Trương Hoa chỉ là một người đàn ông bình thường, tại sao cô lại thích anh ta đến thế? Kể từ khi học đại học đã có thiện cảm như vậy, mãi đến giờ vẫn không thể quên được. Đặc biệt là sau “lần đầu tiên” với Trương Hoa, cái ý nghĩ ấy càng mãnh liệt, càng khao khát có được người đàn ông này.

Vì anh ta, cô thậm chí có thể trước mặt bố mẹ anh ta làm những việc mà cô không thích. Vốn tưởng những hành động ấy có thể cảm động được anh, nào ngờ chỉ đổi lại sự lạnh nhạt. Mặc dù rất khó chịu nhưng trong lòng Cổ Vân Vân vẫn không chịu thua, cô không nghĩ rằng có thứ gì bản thân mình muốn có mà không thể đạt được.

Đây có lẽ cũng là một nhược điểm của con người. Những cô gái có điều kiện càng tốt thì càng dễ bị những người đàn ông không để ý đến mình cuốn hút. Trong suy nghĩ của họ, họ chính là đối tượng để người khác cưng chiều và theo đuổi. Có lẽ vì điểm này mà họ thờ ơ với những người đang theo đuổi mình để hướng tầm mắt đến những người đàn ông mà mình không thể theo đuổi được.

Đối với Cổ Vân Vân mà nói, có lẽ vì lí do đó, một phần cũng là vì cô thực sự thích Trương Hoa, từ hồi học đại học, song chưa bao giờ cô có được anh.

Thực ra những điều này không chỉ là điểm yếu của phụ nữ mà đàn ông cũng như vậy. Đôi khi điên cuồng theo đuổi một người chưa chắc đã là vì yêu. Vì vậy chúng ta có thể gặp rất nhiều ví dụ, sau một thời gian dồn hết tâm sức theo đuổi và có được người mình muốn, họ thường nhanh chóng “đá” người đó.

8.

Lúc Trương Hoa vào nhà, Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh vẫn đang ăn cơm, vừa ăn vừa xem ti vi, lại còn bàn luận rất sôi nổi. Nhìn thấy Trương Hoa về, Trần Dĩnh hỏi: “Anh về thật à?”

Trương Hoa đáp: “Anh không muốn ở nhà!” rồi nói tiếp: “Chẳng phải anh đã bảo bọn em ra ngoài ăn sao? Sao lại ăn ở nhà thế?”

Lưu Huệ Anh cười nói: “Nàng ta đã biết tiết kiệm rồi ạ, nói là ở nhà ăn cho tiết kiệm!” Trần Dĩnh lừ mắt với Lưu Huệ Anh, nói: “Tớ đâu có nói là tiết kiệm tiền, chỉ nói ở nhà ăn vừa sạch vừa ngon chứ!”

Trương Hoa không hỏi vấn đề này nữa, mà cười cười hỏi: “Sao giờ vẫn còn đang ăn thế? Chẳng nhẽ ăn mấy tiếng mà chưa xong à?”

Trần Dĩnh đáp: “Đâu có lâu đến thế, bọn em ra ngòai mua đồ mất nhiều thời gian lắm! Huệ Anh nói tuyết rơi dày nên không chịu ra khỏi cửa, thế nên đi một lần nhân thể mua luôn!” Trần Dĩnh ngập ngừng một lát rồi nói thêm: “Hơn nữa bọn em muốn ăn uống thịnh soạn một chút nên nấu nướng mất khá nhiều thời gian!”

Trương Hoa đột nhiên nói: “Trong nhà có bia không?”

Trần Dĩnh nói: “Có đấy, lúc mua đồ em nhân tiện mua luôn một ít, loại trước đây anh hay uống đấy!”

“Thế anh ăn thêm một chút!” – Trương Hoa nói.

Lưu Huệt Anh cười: “Anh về nhà mà bố mẹ không cho ăn à?”

“Ở nhà chẳng có tâm trạng để ăn, chỉ ăn qua loa cho xong, vẫn chưa no!”

Trần Dĩnh nói: “Để em đi lấy bát đũa và bia cho anh!”

Trương Hoa xua tay: “Không cần đâu, để anh tự đi lấy!”

Trương Hoa vừa uống bia vừa xem phim truyền hình, sau đó nói: “Bộ phim này trước đây em từng xem rồi mà?”

“Xem rồi giờ xem lại mới thích, không cần ngày ngày mong ngóng, kịp lúc nào thì xem lúc đấy, không xem được cũng không sao!”

Lưu Huệ Anh ngồi bên cạnh cười: “Xem ra hai người hiểu nhau quá nhỉ, ngay cả uống bia loại gì, xem phim gì cũng đều biết!”

Trần Dĩnh khẽ cốc vào đầu Lưu Huệ Anh, Lưu Huệ Anh giật nảy mình a lên một tiếng, sau đó nói: “Đừng đánh, tớ không nói nữa

Trương Hoa giả vờ như không nhìn thấy, cũng không nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK