Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa nói: “Hồi đầu chẳng phải anh bảo em đến làm hay sao? Tài vụ là cong việc mà em yêu thích, hơn nữa trong thời gian em làm việc ở công ty không để xảy ra bất cứ sai sót gì, đột nhiên bỏ đi cứ như thể em mặc sai lầm gì vậy!”
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh, biết trong câu nói của cô có hai tầng ý nghĩa, Trần Dĩnh lại nói: “Ít nhất thì để em quản lý tài vụ cũng yên tâm hơn là để người ngoài quản lý!”
Trương Hoa lại uống một ngụm bia, nghĩ một lát rồi nói: “Cổ Triết Đông tìm gặp em phải không?”
“Sao anh biết?” – Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, câu nói này của Trần Dĩnh đã thừa nhận rằng Cổ Triết Đông đã tìm gặp cô. “Nếu như ông ấy không tìm em, sao em có thể thay đổi chủ ý chỉ trong một ngày chứ?”
Trần Dĩnh nói: “Đúng là ông ấy có tìm em, nhưng không bàn chuyện làm việc, mà là chuyện của anh!”
“Bàn chuyện của anh ư?” – Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh, lại hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Không, chỉ có vậy thôi!”
“Đưa thuốc lá cho anh!”
Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa, rút một điếu thuốc ra đưa cho anh. Trương Hoa châm thuốc lên, chậm rãi nói: “Anh hiểu rồi!”
“Anh hiểu cái gì?”
“Không có gì!” – Một lát sau lại hỏi: “Em đoán xem Phong Hải và Huệ Anh hiện đang làm gì?”
“Ăn đồ Tây chứ làm gì?”
“Em nghĩ Phong Hải sẽ ăn đồ Tây ư?”
“Chẳng lẽ ho lại đổi chỗ ăn?”
Trương Hoa không trả lời câu hỏi này, một lát sau mới nói: “Phong Hải là một người đàn ông tốt, em bảo Huệ Anh hãy trân trọng
Lí Dương Uy thấy Trương Hoa bước vào liền đứng dậy nói: “Sao không gọi điện trước thế?”
Trương Hoa cười: “Thông báo trước để cậu chuẩn bị đội hình đón tiếp à?”
Lí Dương Uy cũng cười. Trương Hoa nói: “Ngày mai tôi lại đi công tác rồi, vì vậy hôm nay qua thăm!”
Lí Dương Uy nói: “Chắc không phải đến thăm tôi nhỉ?”
“Càng ngày càng thông minh đấy, mấy hôm nay tâm trạng của Nghiêm Lộ có phải hơi sa sút không?”
Lí Dương Uy nói: “Từ vị trí thay thế tổng giám đốc bị đẩy lại vị trí cũ, cũng khó tránh mà!”
Trương Hoa nói tiếp: “Ngô Tĩnh ngày nào cũng bận rộn bên tập đoàn, chắc cũng chẳng có thời gian để ý đến vấn đề bên này nữa!”
“Đâu có, cô ấy vẫn thường xuyên qua công ty đấy chứ. Có lẽ là vì Ngô Tĩnh nên Nghiêm Lộ mới do dự không biết có nên tách ra làm riêng không?”
Tôi biết rồi, thế tối qua bên Nghiêm Lộ nói chuyện, lát nữa chúng ta nói tiếp nhé!”
Nghiêm Lộ nhìn thấy Trương Hoa vội đứng dậy, đến trước mặt Trương Hoa nói: “Anh Hoa đến đấy à?”
Trương Hoa đóng cửa lại: “Ngồi đi, lâu lắm rồi không nói chuyện riêng với cậu!”
Hai người ngồi xuống ghế, Trương Hoa châm thuốc lên, nhìn Nghiêm Lộ một lát rồi nói: “Có phải cậu đang thấy hơi hụt hẫng không?”
Nghiêm Lộ không nói gì. Trương Hoa tiếp: “Tôi luôn coi cậu là anh hem tốt, vì vậy hôm nay tôi cũng không cần nói khách sáo làm gì, tôi muốn tâm sự với câu một chút!”
Nghiêm Lộ cũng lấy thuốc ra hút, sau đó nhìn Trương Hoa nói: “Anh Hoa cứ nói đi!”
“Có phải đợt trước cậu có ý định tách ra làm riêng không?”
Nghiêm Lộ cúi đầu không nói, coi như thừa nhận.
“Chuyện này cũng là bình thường, không nghĩ như vậy mới là bất thường. Nếu cậu đã có đủ điều kiện và khả năng tách ra làm ăn riêng, tôi là người đầu tiên ủng hộ!”
ghiêm Lộ ngẩng đầu nhìn Trương Hoa, nói: “Đúng là em có suy nghĩ này!”
“Thế tại sao còn do dự?”
“Đúng như anh Hoa đã nói, em không có điều kiện và năng lực tách ra làm riêng, hoắc cũng có thể em vẫn chưa nhìn nhận rõ về bản thân!”
Trương Hoa nói: “Tôi có thể hiểu cậu! Đây là lần thứ hai cậu thấy hụt hẫng về chức vụ, đặt vào ai cũng đều khó chấp nhận cả, ít nhất là về thể diện!”
Nghiêm Lộ nói: “Nói thực lòng, trong thời gian Lí Dương Uy nghỉ, vị trí tổng giám đốc thực sự khiến em luống cuống chân tay. Em cảm thấy làm công việc đào tạo đơn thuần của mình vẫn thoải mái hơn!”
“Vì vây trong lòng cậu mặc dù có hơi khó chịu khi phải trở lại vị trí cũ nhưng cũng vẫn đang do dự không biết có nên đi hay ở đúng không?”
Nghiêm Lộ gật đầu. Trương Hoa nói tiếp: “Làm được điều này cho thấy cậu đã dần trưởng thành. Tôi cũng không ngại nói thức với cậu, nếu cậu muốn đem những người bây giờ tách ra làm riêng, kết quả chỉ có một, cậu sẽ trắng tay!”
Nghiêm Lộ ngạc nhiên nhìn Trương Hoa. Trương Hoa nói: “Đừng quên hiện nay người phụ trách thật sự là Ngô Tĩnh, cô ấy không như tôi, tôi tin cậu cũng cảm hận được điều này. Sở dĩ cô ấy đặt cậu lên chức vụ tổng giàm đốc rồi đưa cậu trở lại là để thử thách xem cậu có vượt qua được cửa ải này không?”
Cuối cùng Nghiêm Lộ cũng chịu nói thực lòng, anh ta đợ chưa quyết định cũng là vởi vì Ngô Tĩnh, mặc dù trông Ngô Tĩnh có vẻ hiền hòa, cũng hay cười, nhưng khi ở bên cạnh cô thường cảm thấy bất an.
Trương Hoa mỉm cười nói: “Thực ra cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường, chỉ có điều trong lòng rất căm thù những người phản bội mà thôi, không cần quá bận tâm, đợi khi nào cậu thực sự điều chỉnh đựơc tâm lý, tôi tin cô ấy nhất định sẽ nhìn nhận lại cậu đấy!”
Trương Hoa lại nói: “Lí Dương Uy mặc dù không giỏi về t đào tạo như cậu nhưng khi làm việc chung, cậu ta có thể nhìn ra sở trường của người khác. Thêm nữa trong công ty cũng không tồn tại đẳng cấp hay thân phận, chỉ có phân công công việc khác nhau, ở mỗi vị trí khác nhau sẽ được bố trí một người thích hợp nhất mà thôi!”
Trương Hoa về công ty mới liền vào văn phòng của Cổ Vân Vân. Hai người ngồi nói chuyện phiếm một lát, Trương Hoa cười nói: “Trần Dĩnh quay lại làm việc, cậu không có ý kiến gì chứ?”
“Đương nhiên là không rồi, bố tôi làm như vậy chắc chắn là có lý do riêng của ông ấy! Hơn nữa cá nhân tôi cũng không có ý kiến gì với Trần Dĩnh!”
Thế thì tốt rồi, bởi vì giữa hai người phải tiếp xúc thường xuyên với nhau, tôi không hi vọng tổng giám đốc với giám đốc tài vụ không thể hợp tác vui vẻ.
Cổ Vân Vân cười nói: “Cậu yên tâm đi, cậu đi công tác rồi tôi ở nhà cũng không bắt nạt cô ấy đâu!”
Trương Hoa nói: “Còn có chuyện này tôi muốn bàn bạc với tổng giám đốc một chút!”
“Thôi cậu đừng trêu tôi nữa, có gì thì nói đi!”
Tôi muốn đào tạo mấy giáo viên có khả năng gánh vác nhiệm vụ đào tạo một cách độc lập!”
“Đây là chuyện tốt, có thể chuẩn vị lực lượng mới!”
“Thế thì tốt, tôi sẽ bắt tay vào chuẩn bị! Lát nữa tôi sẽ thông báo với bộ phận nhân sự công khai tuyển người, tuyển cả trong và ngoài công ty”.
Trương Hoa đang chuẩn bị ra ngoài thì Cổ Vân Vân gọi lại, nói: “Khoan đã, đột nhiên cậu muốn đào tạo người làm gì?”
Trương Hoa ngoảnh đầu lại: “Đi công tác thường xuyên khiến tôi bắt đầu chán ngán, muốn có thêm nhiều thời gian ở lại thành phố!”
Đã hết giờ làm, Trương Hoa vẫn ngồi lì trong văn phòng. Ngô Phong Hải vừa bước vào liền nói: “Hay quá, lần này chúng ta có thể đi cùng nhau rồi, sáng mai anh ở nhà đợi tôi, tôi sẽ qua sớm nhé!”
Trương Hoa nói: “Ok!
“Sao còn chưa về?”
Trương Hoa cười nói: “Tôi biết chắc chắn anh sẽ qua đây nên đang đợi anh đấy!”
“Vậy thì còn chờ gì nữa, mau đi ăn cơm thôi!”
Trương Hoa đang thu dọn đống giấy tờ trên bàn thì Trần Dĩnh vào, nhìn thấy Ngô Phong Hải liền nói: “Phong Hải, sao anh cũng chưa về thế?”
“Tôi đang đợi Trương Hoa cùng đi ăn cơm!”
Trần Dĩnh nói: “Mau đi tìm Huệ Anh ăn cơm đi, hai người khi nào đi ăn với nhau chẳng được, ngày mai lại cùng đi công tác rồi!” Ngô Phong Hải hết nhìn Trần Dĩnh Lại nhìn sang Trương Hoa, nói: “Thế tôi đi trước vậy!”
Trương Hoa nhìn thấy Ngô Phong Hải đã đi ra đến ngoài liền vội gọi: “Đợi tôi chút đã, chạy gì mà chạy nhanh thế?” Ngô Phong Hải ngoảnh đầu lại nói: “Xin lỗi nhé, tối nay không ăn cơm với anh nữa!”
Trương Hoa cầm cặp đứng ngây ra nhìn Trần Dĩnh. Trần Dĩnh nói: “Còn ngây ra đó làm gì, mau đi thôi!”
Trên đường đi, Trương Hoa nói: “Có cần anh đưa em về nhà không?”
Trần Dĩnh lắc đầu: “Không, chúng ta cùng về đi!”
Trương Hoa nói: “Về đâu?”
“Anh nói xem có thể về đâu được?”
Lúc gần về đến nhà, Trương Hoa nói: “Ăn cơm ở đâu đây?”
Trần Dĩnh nói: “Anh dừng lại ở cái chợ trước mặt một chút, chúng ta vào trong mua đồ!”
Đến chợ, Trương Hoa dừng xe. Trần Dĩnh đi ra, thấy Trương Hoa chưa xuống xe lại chạy sang bên Trương Hoa, mở cửa ra nói: “Mau xuống đi!”
Mua thức ăn xong, Trần Dĩnh ké Trương Hoa sang cửa hàng gần đó mua mấy lon bia, nói: “Tối nay không cần lái xe, có thể uống một chút!”
Về đến nhà, Trần Dĩnh vào bếp nấu nướng, Trương Hoa đứng ở ngoài phòng khách, cũng không biết có nên và trong giúp Trần Dĩnh một tay không. Trần Dĩnh thò đầu ra, gọi: “Trương Hoa, mau giúp em rửa rau đi!”
Trương Hoa cảm thấy mình bây giờ hoàn toàn bị Trần Dĩnh giắt mũi đi, đành phải chậm rãi vào trong bếp, đứng phía sau Trần Dĩnh.Trần Dĩnh đang thái rau, ngoảnh đầu lại nhìn Trương Hoa rồi nói: “Mau rửa đi, đây là nhà anh, sao mà cứ như người lại thế!”
Hai người ăn cơm xong, Trần Dĩnh vào phòng giúp Trương Hoa sửa soạn một ít đồ đạc để ngày mai anh đi công tác, sau đó nói: “Anh đi nghỉ sớm đi, em cũng phải về rồi!”
Trương Hoa nói: “Để anh đưa em về!”
“Không cần đâu, giờ vẫn còn sớm, đi về cũng tiện mà, hơn nữa anh cũng uống bia rồi, em không yên tâm!”
Đến phòng khách, Trần Dĩnh ngoảnh đầu lại nói: “Đưa chìa khóa cho em!”
Trương Hoa đứng yên nhìn Trần Dĩnh, Trần Dĩnh cười nói: “Sợ em ăn cắp đồ đạc của anh à? Nếu đi công tác về muộn thì đừng ăn ở bên ngoài, nếu Phong Hải cùng về với anh thì bảo anh ấy qua đây ăn luôn!”
Đột nhiên trong nội bộ tập đoàn Triết Đông bỗng xuất hiện rất nhiều tin đồn, đối tượng của tin đồn chính là Cổ Triết Đông và Ngô Tĩnh. Chính bởi những lời đồn đại này mà Ngô Tĩnh đã được hưởng rất nhiều đặc quyền ở trong nội bộ tập đoàn. Ngoài mặt mọi người vẫn tỏ ra bình thường với cô, nhưng trên thực tế, chỉ cần là những tài liệu Ngô Tĩnh cần chẳng mấy chốc đã được chuẩn bị, thậm chí có một số người còn tranh thủ làm thân.
Một số nhân viên tập đoàn khi nói đến Ngô Tĩnh đều gọi cô là “Bà hai”. Cổ Vân Vân nhanh chóng biết được nhưng lời đồn đại này. Cô ngồi lặng đi trong văn phòng, nghĩ nghợi rất lâu, cuối cùng gọi cho Ngô Tĩnh.
Ngô Tĩnh vào phòng Cổ Vân Vân, nói: “Tổng giám đốc tìm tôi có vệc gì thế?”
Cổ Vân Vân lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc ư? Cô khách sáo với tôi quá, đến cũng nhanh lắm!”
Tổng giám đốc tìm tôi có việc, tôi chắc chắn phải gác hết các công việc để đến rồi!”
“Cô
Ngô Tĩnh quay ra đóng cửa, sau đó đến bên bàn làm việc của Cổ Vân Vân, hỏi: “Tổng giám đốc tìm tôi có việc gì ạ?”
Cổ Vân Vân cười nhạt, nói: “Cô nịnh nọt bố tôi như thế, liệu có phải cũng nên lấy lòng con gái của ông ấy môt chút không hả?”
Ngô Tĩnh nói: “Tôi không hiểu ý của tổng giám đốc!”
Cổ Vân Vân đứng phắt dậy, đi đến trước mặt Ngô Tĩnh, nhìn cô chằm chặp, sau đó nói: “Đúng là không đến nỗi tệ, lại trẻ trung, nhưng chỉ dựa vào những thứ ấy mà mơ mộng hão huyền với bố tôi thì đừng hòng!”
Ngô Tĩnh nhìn thẳng vào mặt Cổ Vân Vân, nói: “Tôi vốn nghĩ rằng tổng giám đốc có khả năng phân biệt đúng sai, sẽ không tin vào những lời đồn đại thất thiệt, xem ra tôi nhìn lầm rồi!”
Cổ Vân Vân nói: “Lời đồn đại ư? Xem ra cô cũng biết là có lời đồn đại nhỉ? Có phải cô đang tận hưởng những lời đồn đại ấy không?”
“Xin lỗi, tôi rất bận, nếu tổng giám đốc tìm tôi để nói những chuyện này thì thứ lỗi cho tôi thất lễ!”
Ngô Tĩnh nói xong, không đợi Cổ Vân Vân kịp nói gì liền đi thẳng ra ngoài. Cổ Vân Vân nhìn theo Ngô Tĩnh, tức đến mức hất hết tài liệu trên bàn xuống.