Ngô Tĩnh cũng vào nhà Cổ Triết Đông. Trương Hoa nói với người giúp việc ra mở cổng: “Tôi là đồng nghiệp của Vân Vân, tôi đến thăm chủ tịch!”
Bà giúp việc mời hai người vào trong, bảo họ ngồi trong phòng khách chờ một lát, nói sẽ lên gác hỏi ông bà chủ. Trương Hoa nói: “Bà nói với chủ tịch Cổ là có cô gái tên là Ngô Tĩnh tìm gặp nhé!”
Một lát sau, bà giúp việc xuống nói: “Chủ tịch Cổ mời hai người lên tầng hai ạ!”, sau đó dẫn hai người lên, đến cửa cung kính nói: “Mời cô cậu vào ạ!”
Hai người bước vào, Cổ Triết Đông đang ngồi dựa lưng vào giường, vợ ông ta ngồi bên cạnh, Ngô Tĩnh vừa bước vào, ánh mắt của bà ấy đã hằn học nhìn cô. Ngô Tĩnh bình thản đối mặt với ánh mắt ấy, sau đó mới chuyển ánh mắt sang Cổ Triết Đông đang nằm trên giường.
Cổ Triết Đông nhìn Ngô Tĩnh, nói: “Cuối cùng cô cũng đến rồi!”, ai cũng biết câu nói ấy có hàm ý gì. Cổ Triết Đông bảo vợ: “Em dẫn Trương Hoa xuống phòng khách ngồi, anh muốn nói chuyện riêng với cô ấy một chút!”
Vợ Cổ Triết Đông nhìn chồng, cuối cùng đứng dậy đi ra ngoài. Trương Hoa cũng đi theo xuống dưới nhà.
Cổ Triết Đông nói: “Ngồi xuống đi!” Ngô Tĩnh vẫn đứng yên không nhúc nhích. Cổ Triết Đông nhìn lên trần nhà, thở dài: “Kì thực ta nên nghĩ đến con từ sớm, vì con rất giống bà ấy, cho dù là tính cách hay trí tuệ!”
Ngô Tĩnh nhìn ông ta, đột nhiên lạnh lùng nói: “Tôi chỉ muốn hỏi ông một câu thôi, tại sao năm ấy lại bỏ rơi con gái của mình?”
Cổ Triết Đông thở dài, hồi lâu sau mới nói: “Ta thật sự mong con chính là con gái của ta!” Ngô Tĩnh nghe xong câu này liền ngây người ra, đầu óc trống rỗng!
Cổ Triết Đông tiếp tục nói: “Hồi đầu ta vì hai mẹ con con mà chuẩn bị bỏ rơi gia đình hiện tại cùng với sự nghiệp mới xây dựng của mình, ta cứ nghĩ rằng con là con đẻ của ta, đáng tiếc khi con được một tuổi, ta đã tình cờ phát hiện ra con không phải là con gái ta, đến giờ ta vẫn hối hận, thà mãi mãi không biết chuyện này còn hơn!”
Cổ Triết Đông nói: “Nếu đặt mẹ con và sự nghiệp để ta lựa chọn, ta thà chọn mẹ con. Ta từng hỏi mẹ con, người ấy là ai, nhưng bà ấy không chị nói. Ta biết có thể bà ấy có nỗi khổ tâm riêng nên cũng không hỏi nữa, đồng thời nói với bà ấy rằng, ta chấp nhận coi con như con gái ruột, chỉ cần bà ấy chịu lấy ta, ta còn có thể từ bỏ gia đình và sự nghiệp của mình, đáng tiếc là mẹ con lại mất tích, đột nhiên mất tích. Ta đã tìm kiếm rất lâu nhưng không có manh mối gì, thầm nghĩ có thể mẹ con đã dẫn con đến bên cạnh cha đẻ của con rồi, vì vậy mới dốc hết sức lực cho sự nghiệp, đồng thời quyết tâm sẽ đối xử tử tế với vợ con mình!”
Cổ Triết Đông thở dài nói: “Giờ xem ra ta đã sai rồi, năm ấy bà ấy đưa con đi chỉ vì không muốn đối mặt với ta, con cứ nghĩ rằng ta là cha đẻ của con, điều đó cho thấy trong lòng bà ấy thật sự hi vọng ta là cha đẻ của con, sớm biết như vậy, cho dù thế nào ta cũng phải tìm cho bằng được hai mẹ con con!”
Cổ Triết Đông ngoảnh đầu sang nhìn Ngô Tĩnh, đột nhiên khẽ nói: “Bà ấy có khỏe không?”
Ngô Tĩnh đứng ngây ra, trả lời như một cái máy: “Năm tôi học đại học năm hai, mẹ tôi đã qua đời rồi!”
Cổ Triết Đông khẽ nhắm mắt lại, Ngô Tĩnh nhìn thấy giọt nước mắt trong mắt ông.
Hồi lâu sau, Cổ Triết Đông nói: “Con đi đi, ta không trách con, về chuyện này ta không muốn để người thứ ba hay biết!”
Lúc Ngô Tĩnh rời đi, cô nhìn thấy Cổ Triết Đông thẫn thờ nằm trên giường mà đầu óc gần như trống rỗng, người mà cô cứ tưởng đó là bố mình lại chẳng có chút quan hệ nào với mình hết, thế mà mình lại gây ra tổn thất quá nặng nề cho ông ấy.
Sau khi Ngô Tĩnh và Trương Hoa ra ngoài, cô vẫn nói chuyện này cho Trương Hoa biết, sau đó cười ngô nghê: “Có phải em rất đáng thương không? Mặc dù từ xưa đến giờ không được hưởng tình cảm của cha, nhưng ít nhất trong lòng vẫn biết cha mình là ai, giờ thì ngay cả cha mình là ai cũng không biết!”
Trương Hoa không nén được, dang tay ôm Ngô Tĩnh vào lòng, để mặc cho cô khóc thỏa thích.
Ngô Tĩnh nghẹn ngào nói: “Từ nhỏ đến lớn em không biết một gia đình bình thường là như thế nào, chỉ nhớ phải theo mẹ chuyển nhà vô số lần, trong những ngày tháng lưu lạc ấy, em thật hi vọng có được một gia đình ổn định. Về sau mẹ qua đời, ngay cả ý thức về nhà cũng mất đi, kể từ đó về sau, em tự nói với mình rằng, không bao giờ được khóc, đã chẳng còn chuyện gì có thể khiến em sốc và đau đớn như chuyện mẹ qua đời nữa!”
Trương Hoa để mặc cho Ngô Tĩnh nghẹn ngào trên vai mình, cuối cùng nói: “Em là một cô gái thông minh, cũng là một cô gái lương thiện, cuộc đời của em mới chỉ bắt đầu thôi, cho dù hiện giờ những gì em đã làm là sai lầm, nhưng vẫn còn đủ thời gian để bù đắp!”
Trương Hoa buông Ngô Tĩnh ra, nhìn cô nói: “Nếu em đã lựa chọn kiên cường, thì hãy kiên cường cho đến cùng, chúng ta về thôi! Ngủ một giấc, đợi ngày mai mặt trời sẽ mọc, em hãy nhìn theo hướng đi mới mà mặt trời chỉ cho mình rồi đưa ra quyết định xem phải làm gì!”
Trương Hoa đưa Ngô Tĩnh đến tận nhà. Cửa nhà đã khóa rồi, Ngô Tĩnh lấy chìa khóa từ từ mở cửa.
Trương Hoa nghĩ, từ nhà Cổ Vân Vân đi ra không thấy Cổ Vân Vân đâu, xem ra cô ấy không về nhà, có thể Cổ Vân Vân đã đến nhà riêng của mình rồi. Chuyện này có lẽ còn gây chấn động cho cô ấy hơn cả chuyện tổn thất của công ty, dù gì cô ấy cũng chưa biết Ngô Tĩnh không phải là con ruột của bố mình, có thể cô ấy cần một thời gian để điều chỉnh tâm lý.
Nhìn bộ dạng mệt mỏi của Ngô Tĩnh, Trương Hoa bảo cô nghỉ sớm, chắc mấy hôm nay không được ngủ yên rồi. Đợi Ngô Tĩnh ngủ rồi, Trương Hoa mới nhẹ nhàng đóng cửa lại ra về. Trương Hoa vừa ra ngoài, Ngô Tĩnh đã mở to mắt nhìn ra cửa, nước mắt từ từ trào ra.
Trần Dĩnh về đến chỗ Trương Hoa ở, nấu cơm xong liền thu dọn quần áo và ngồi ở phòng khách xem ti vi. Trong lòng Trần Dĩnh cứ lo lắng không biết Trương Hoa và Cổ Vân Vân đi làm gì? Sao cả ngày không về công ty?
Đợi rất lâu không thấy Trương Hoa về, cuối cùng cô quyết định đi tắm trước. Tắm xong lại ngồi ở phòng khách một lát, vẫn chưa thấy Trương Hoa đâu, Trần Dĩnh định đi ngủ trước. Nhưng Trần Dĩnh lại không biết nên ngủ ở phòng Nhã Vận hay là phòng Trương Hoa. Ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vào trong phòng Trương Hoa.
Nằm trên giường Trần Dĩnh cứ cảm thấy có gì là lạ nhưng lại không nói ra được lạ ở đâu, xoay người lại liền phát hiện có một sợi tóc xoăn ở trên gối. Trần Dĩnh đưa lên nhìn, biết là không phải của mình, càng không phải của "
Chẳng nhẽ là của Cổ Vân Vân? Hôm nay hai người đã cùng về đây ư? Trần Dĩnh ngồi bật dậy, không còn buồn ngủ chút nào nữa. Cô đột nhiên cảm thấy mất phương hướng. Đợi Trương Hoa về nên hỏi thẳng anh hay là giả bộ như không biết?
Liệu có phải là hiểu lầm không? Hay là còn có nguyên nhân khác? Có nên hỏi thẳng anh ấy không? Nghĩ đến chuyện hai người mấy năm nay, chuyện hiểu lầm của đôi bên đã không ít, tất cả hiểu lầm đều là bởi vì đôi bên không chịu hỏi thẳng đối phương.
Nhưng liệu đây có phải là hiểu lầm không? Hai người ra ngoài từ sáng, đến giờ vẫn chưa quay về, còn có tóc ở trên giường nữa. Chẳng lẽ cô ta cố ý để lại cho cô nhìn thấy? Trần Dĩnh lắc lắc đầu, cảm giác thật sự mệt mỏi.
Đúng lúc ấy thì Trương Hoa mở cửa bước vào, trong phòng vẫn sáng đèn, thấy Trần Dĩnh có ở nhà, trong lòng Trương Hoa chợt dâng lên một cảm giác ấm áp.
Đi đến cửa phòng, thấy Trần Dĩnh đang ngồi ngây ra ở trên giường, mắt chăm chăm nhìn mình, Trương Hoa khẽ cười nói: “Còn chưa ngủ à? À phải rồi, ở nhà còn gì ăn không?”
Trần Dĩnh hỏi: “Thế tối anh chưa ăn gì à?”
Trương Hoa ngồi bên bàn ăn cơm, Trần Dĩnh mặc quần áo ngủ ngồi trên ghế sô pha. Trương Hoa nói: “Trời lạnh đấy, mau đi ngủ đi!”
Trần Dĩnh nói: “Không sao đâu!”, Trương Hoa lại vừa cắm đầu ăn cơm vừa mải mê suy nghĩ.
Lúc tối Ngô Tĩnh có nhắc đến nhà, nói rằng từ sau khi mẹ mất đã mất đi khái niệm “nhà”. Vậy thì “nhà” rốt cuộc là một thứ cụ thể hay chỉ là một khái niệm trừu tượng? Là một nơi để quay về khi mệt mỏi hay là một sự an ủi khi cô đơn? Hay chỉ cần có một chỗ ở cụ thể đã gọi là “nhà”?
Lúc còn nhỏ, trong mắt anh, “nhà” là nơi che mưa che nắng, là một nơi an toàn nhất, mỗi khi phải chịu ấm ức, không vui vẻ, về đến nhà có thể cảm nhận sự an ủi lớn lao nhất, bởi vì trong nhà có bố mẹ. Đương nhiên trong nhà còn có cô em gái nhí nhảnh, lắm điều.
Nhưng Ngô Tĩnh chưa bao giờ được cảm nhận những thứ này, chẳng trách cô lại hận bố mình như vậy, mặc dù người ấy không phải là bố đẻ của cô.
Trương Hoa lại nghĩ, mình hiện giờ thì sao? Nơi ở hiện nay có thể gọi là “nhà” không? Có thể nó chỉ là chỗ ở, vậy sau này Tỉnh Tỉnh lớn rồi, trong lòng nó, “nhà” sẽ như thế nào? “Nhà” của Tỉnh Tỉnh sẽ ở đâu? Là nhà ông bà nội ư?
Nghĩ đến đây, Trương Hoa không khỏi xót xa. Nếu mang đến cho con gái một gia đình không hoàn chỉnh, sau này liệu con có hận mình không? Liệu nó có giống như Ngô Tĩnh, chỉ có nỗi hận đối với mình không?
Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa, hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Trương Hoa ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: “Không nghĩ gì cả!”
Trần Dĩnh im lặng một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Trương Hoa, hôm nay anh có về qua đây à?”
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh thầm nhủ: Có phải Trần Dĩnh đã phát hiện ra điều gì không? Chẳng nhẽ Cổ Vân Vân đã để lại thứ gì đó? Hay đấy là vì giác quan thứ sáu của phụ nữ?
Trương Hoa đặt bát đũa xuống, ngồi xuống bên cạnh Trần Dĩnh, nói: “Đúng là anh có về qua đây, cùng về với Cổ Vân Vân”.
Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa, chậm rãi nói: “Có phải anh lại định đuổi em ra khỏi đây không?”
Trương Hoa khẽ ôm Trần Dĩnh vào lòng, nói: “Đồ ngốc, đương nhiên là không rồi! Còn về nguyên nhân gì thì tí đi ngủ anh sẽ giải thích cho em sau, giờ anh chỉ có thể nói với em rằng giữa anh và cô ấy tuyệt đối không có chuyện gì hết!”
Trần Dĩnh từ từ dựa vào vai anh, nói: “Hôm nay trong lòng em cứ thấy bất an, thật sự lại sợ hãi mất anh lần nữa!”
Trương Hoa ôm lấy Trần Dĩnh hồi lâu, nói: “Anh muốn bàn với em chuyện này!”
Trần Dĩnh khẽ đáp: “Chuyện gì?”
Trương Hoa nói: “Hai chúng ta cùng rời khỏi công ty hiện nay, làm việc yên ổn một chút, sống trong một môi trường không có quá nhiều các mối quan hệ phức tạp”.
Trương Hoa nói: “Không có gì, đột nhiên anh muốn cho Tỉnh Tỉnh một cuộc sống bình yên, cho nó có một gia đình hoàn chỉnh, an toàn!”
Trần Dĩnh nói: “Thế thì công ty và cửa hàng phải làm sao?”
“Công ty đã có Ngô Tĩnh, có Phong Hải, Dương Uy, còn cả những người khác nữa. Có bọn họ ở công ty rồi nên có anh hay không cũng chẳng quan trọng. Dù gì hai năm nữa là Nhã Vận sẽ tốt nghiệp, nếu nó đã thích buôn bán thì cứ giao cửa hàng hoa cho nó đi!”
Trần Dĩnh khẽ hỏi: “Thế chúng ta sẽ làm gì?”
“Có thể chúng ta sẽ mở một cửa hàng sách, có thể là một quán cà phê, có thể là làm những công việc yên ổn khác, nói chung là sẽ nghĩ ra thôi!”
Trần Dĩnh nói: “Cuộc sống như vậy có thật sự yên ổn không?”
Trương Hoa nói: “Yên ổn hay không thì chưa chắc, nhưng ít nhất chúng ta có thể ở bên Tỉnh Tỉnh!”. Trần Dĩnh dựa vào người Trương Hoa, khẽ vâng một tiếng rồi nói: “Em nghe lời anh!”.
Hết