Buổi sáng, khi Trần Dĩnh tỉnh giấc, mẹ Trương Hoa đang làm đồ ăn sáng. Trần Dĩnh vào bếp nói: “Mẹ, ngày nào mẹ cũng phải dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho con, con ngại lắm!”
“Con nói vớ vẩn gì thế, con không có ở nhà thì mẹ với bố con cũng phải dậy sớm mà, hơn nữa có con ở đây bố mẹ cũng thấy đỡ cô đơn!”
“Bố lại đi tập thể dục rồi à mẹ?”
“Bố con đi với thằng Hoa rồi!”
Trần Dĩnh ngạc nhiên hỏi: “Anh ấy mà cũng dậy sớm thế ạ?”
“Ừ, trước đây lần nào về nhà cũng lười lắm, thế mà hôm nay lại dậy sớm thế!”
Bữa sáng dọn ra thì bố con Trương Hoa cũng về đến nhà. Ăn sáng xong, Trần Dĩnh chuẩn bị đi làm, Trương Hoa nói: “Anh đi với em nhé, anh cũng phải về>
Trên taxi, Trương Hoa hỏi: “Tết Nguyên Đán em có được nghỉ không?” Trần Dĩnh nói có được nghỉ, Trương Hoa liền hỏi tiếp: “Em có kế hoạch gì chưa?”
“Cả Nhã Vận và Huệ Anh đều được nghỉ, em đã nói với mẹ rồi, để Huệ Anh qua nhà mình ở mấy hôm, như thế ban ngày ba đứa bọn em có thể cùng đi dạo!”
Trương Hoa đột nhiên nhớ ra chuyện gì: “Sao Huệ Anh nghỉ tết lại chỉ có một mình, chẳng phải cô ấy đã có bạn trai rồi hay sao? Sao anh ta không ở bên cạnh cô ấy?”
Trần Dĩnh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Anh nói thế khiến em cảm thấy hơi kì lạ, để sau này em hỏi cô ấy xem sao!”
Cả hai cùng xuống xe, Trương Hoa nói: “Em vào đi, anh phải về công ty luôn đây, ngày mai phải đi công tác rồi, sau tết mới về!”
“Anh ngồi xe buýt về thành phố à?”
“Đi một mình thì ngồi xe buýt cho tiện!”
2.
Buổi trưa, Trương Hoa nói với Cổ Vân Vân: “Trưa nay tôi mời cậu ăn cơm, chiều nay cũng có thể ngồi với cậu một lúc!”
Cổ Vân Vân ngạc nhiên hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn ngồi với tôi thế?”
“Ngày mai tôi phải đi công tác rồi, sau tết mới về, vốn dĩ tối nay có thể ăn cơm với cậu, nhưng tối nay lại có việc, vì vậy đành phải đổi thành trưa và chiều nay”.
“Chiều nay cậu không có việc gì à?”
“Không, những thứ cần chuẩn bị đã chuẩn bị hết rồi!”
Hai người ăn xong đến quán cà phê ngồi.
Nói chuyện một lúc, Trương Hoa hỏi: “Bao nhiêu năm qua thật sự cậu không gặp gỡ với anh chàng nào sao?”
“Cậu nói thế ý gì?”
Trương Hoa vội vàng nói: “Ý của tôi là bố mẹ cậu không sốt ruột chuyện của cậu à? Theo lý mà nói, chắc chắn bố mẹ cậu phải để ý đến chuyện của cậu chứ?”
“Sao lại không sốt ruột? Mẹ tôi nhờ người làm mối nhiều lắm rồi, sau đó âm thầm chọn lựa, dạo này đã mấy lần nhắc với tôi rồi, bảo tôi đi gặp đối phương, nói rằng điều kiện của anh ta cũng tương đối”.
Trương Hoa cười hỏi: “Sao cậu không đi gặp? Ngộ nhỡ người ta thật sự rất tài giỏi thì có phải phí hoài không?”
Cổ Vân Vân lườm Trương Hoa: “Nếu muốn đi xem mắt thì tôi có phải chờ đến bây giờ không? Nếu muốn, tôi đã đi từ mấy năm trước rồi!”
Điện thoại của Cổ Vân Vân đột nhiên đổ chuông, là điện thoại của Kỉ Oanh, hỏi cô đang ở đâu. Cổ Vân Vân nói đang ngồi cà phê với Trương Hoa, Kỉ Oanh nói đang định đến tìm cô.
Trương Hoa hỏi: “Ai thế?”
Cổ Vân Vân lấy tay bịt ống nghe điện thoại nói là: “Kỉ Oanh, đang định đến tìm tôi!”
Trương Hoa liền nói: “Thế thì bảo cô ấy qua đây đi, ba người càng vui!”
3.
Cổ Vân Vân đặt điện thoại xuống, Trương Hoa nói: “Kỉ Oanh cũng giống cậu, khá tự do, trong giờ làm mà có thể tự ý chạy ra ngoài!”
“Đương nhiên rồi, công ty đó là của cậu Kỉ Oanh mà, nghe nói cậu Kỉ Oanh rất thương cậu ấy, vì vậy đi làm rất thoải mái. Chỉ có điều cậu ấy không giống như tôi, Kỉ Oanh còn có việc cụ thể mà làm, khi nào rảnh rỗi mới chạy ra ngoài, còn tôi thì chỉ để bày cho vui mắt thôi!”
Kỉ Oanh vừa đến đã hỏi Trương Hoa: “Dương Uy dạo này có khỏe không?”
Trương Hoa cười: “Có lẽ cậu biết rõ hơn tôi đấy! Chẳng phải ngày nào cậu cũng đến khách sạn tìm cậu ấy sao?”
“Ý tôi muốn hỏi là tâm trạng của ơ!”
“Tâm trạng thì khó nói lắm, tôi cũng không đoán biết được!”
“Hôm ấy thật sự không có chuyện gì, chỉ là người ấy tâm trạng không vui, cứ uống rượu mãi, sau đó say mèm, tôi đưa anh ấy về xong là về nhà ngay!”
“Không phải là vì cậu đi gặp người đàn ông đó, mà là bởi vì cậu không nói trước cho Dương Uy biết!”
“Tôi đã xin lỗi rồi mà, hơn nữa bao nhiêu ngày nay tôi toàn đến tìm anh ấy, tại sao vẫn không chịu quay về?”
Cổ Vân Vân liền chen vào: “Cậu là đồ ngốc, càng coi trọng cậu ta cậu ta càng cảm thấy không đáng tiếc, nếu là tôi, tôi dứt khoát không thèm tìm cậu ta nữa! Cứ chờ đến khi nào cậu ta phải đến tìm mình thì thôi!”
“Tôi sợ lại mất đi một người!” – Kỉ Oanh im lặng một lát rồi nói tiếp: “Thật sự hơi sợ cái cảm giác mất một người!”
Trương Hoa nhìn Kỉ Oanh, hỏi: “Hôn lễ hủy bỏ rồi, sau này cậu định thế nào?”
“Hủy bỏ hôn lễ chẳng qua chỉ là cảm giác mất mặt tạm thời, nhưng mất đi Dương Uy rồi, tôi chẳng còn tâm trạng nào mà để ý đến chuyện mất mặt hay không nữa? Hơn nữa hôn lễ hủy bỏ có thể làm lại được, người mất đi rồi không thể quay lại được nữa!”
4.
Lúc ba người chuẩn bị ra về, Kỉ Oanh nói cô muốn đến chỗ Dương Uy. Trương Hoa liền nói: “Ý chí của cậu thật khiến cho người ta khâm phục!”
Cổ Vân Vân nói: “Tôi thấy hơi bực mình với cậu rồi đấy, chẳng trách toàn là cậu bị tổn thương!”
Kỉ Oanh đi rồi, Cổ Vân Vân liền nói: “Cậu đi đâu bây giờ? Tôi đưa cậu đi!” Trương Hoa nói: “Không cần, tôi tự đi là được rồi!”
Đợi Cổ Vân Vân đi rồi, Trương Hoa liền nhắn tin cho Ngô Tĩnh, bảo anh sắp hết giờ làm, rủ cô cùng về.
Trương Hoa với Ngô Tĩnh xuống xe, Trương Hoa nói: “Em có muốn nếm thử món ăn anh làm không?”
“Thế thì hay quá!”
Hai người cùng đi chợ mua đồ ăn. Về nhà, Trương Hoa gọi điện cho Lí Dương Uy, hỏi cậu ta tối nay mấy giờ về? Lí Dương Uy nói hôm nay sẽ về hơi muộn, bảo Trương Hoa cứ ăn trước. Tiếp đó lại nói: “Kỉ Oanh lại đến khách sạn rồi!” Trương Hoa cười bảo: “Tôi biết rồi, hồi chiều có ngồi uống cà phê với cô ấy!”
Ngô Tĩnh hỏi: “Có bạn anh sắp đến à?”
“Anh có một người bạn học dạo này đang ở đây, anh hỏi cậu ấy tối nay mấy giờ về ấy mà!”
Ngô Tĩnh vào bếp giúp Trương Hoa một tay, Trương Hoa nói: “Trông em không giống như người không biết nấu nướng!”
“Thỉnh thoảng em cũng có làm, chỉ có điều không được ngon!”
Lúc ăn cơm, Ngô Tĩnh đột nhiên hỏi: “Anh thế này có thể xem như đang tán tỉnh em không?”
Trương Hoa thật không biết phải trả lời câu này ra sao. Anh ngẫm nghĩ một lát mới nói: “Anh chưa từng tán tỉnh ai, cũng không biết thế nào là tán tỉnh nữa!”
“Đáp án thông minh!”
Trương Hoa nhìn Ngô Tĩnh một lát rồi đột nhiên nói: “Em với cô ấy không giống nhau!”
Ngô Tĩnh cười hỏi: “Anh nói đến vợ cũ của anh hả?”
“Ừ, em quá thông minh, so với em, cô ấy ngốc hơn nhiều!”
Ngô Tĩnh cười: “Anh đang khen hay đang chê em thế?”
5.
Ăn cơm xong, hai người ngồi xem ti vi, Trương Hoa nhìn đồng hồ, nói: “Anh không giữ em lại nữa, chắc bạn anh sắp về rồi, để anh đưa em về nhé!”
Trương Hoa tiễn Ngô Tĩnh đến trước chung cư rồi ra về. nói với Lí Dương Uy: “Ngày mai tôi đi công tác, phải khá lâu mới về!”
Lí Dương Uy đáp: “Dù sao tôi cũng quen rồi!”
Một lát sau, Lí Dương Uy hỏi: “Buổi chiều cậu ngồi với Kỉ Oanh à?”
“Tôi với Cổ Vân Vân đi cà phê, cô ấy đến tìm Cổ Vân Vân, vì vậy ba người chúng tôi ngồi nói chuyện suốt mấy tiếng”.
“Cô ấy nói những gì với cậu?”
Trương Hoa cười: “Xem ra cậu vẫn còn quan tâm đến cô ấy nhỉ!”
“Ai thèm quan tâm, chỉ là tôi sợ cô ấy nói xấu tôi thôi!”
Trương Hoa nhìn Lí Dương Uy, sau đó nói: “Xem ra Cổ Vân Vân nói đúng, nếu như càng quá coi trọng đối phương, đối phương sẽ càng thờ ơ với mình!”
“Ý cậu là tôi không biết trân trọng chứ gì?”
“Từ từ ngẫm nghĩ nhé, ngủ sớm đi!”
Trương Hoa bắt đầu thị sát khu vực ngoại ô trong dịp tết Nguyên Đán, gần như mỗi khu vực anh chỉ ở lại được một ngày. Bởi vì, khâu chuẩn bị khá chu đáo, lại là thương hiệu có uy tín nên việc tiêu thụ cũng rất khả quan. Các ông chủ ở các khu vực này cũng thi nhau khoản đãi Trương Hoa, khiến cho Trương Hoa gần như ngày nào cũng sống trong tiệc tùng và giải trí.
Nhắn tin với Ngô Tĩnh là một chuyện gần như không thể thiếu mỗi ngày. Trương Hoa nằm trên giường, thầm nghĩ: Nếu như Ngô Tĩnh không xuất hiện, có khi nào anh đã không giữ được mình mà nhận lời đi “giải trí” với họ không?
6.
Sáng hôm tết Nguyên Đán, Lưu Huệ Anh đến nhà bố mẹ Trương Hoa, Nhã Vận và Trần Dĩnh cùng ra bến xe buýt đón cô. Thấy Lưu Huệ Anh, Nhã Vận vội vàng chạy đến: “Chị Huệ Anh, chào mừng chị về quê nghỉ tết!”
Lưu Huệ Anh phì cười: “Cái gì mà về quê? Ngoại ô cũng thuộc thành phố rồi, nhà chị mới là ở quê cơ!”
Trần Dĩnh chậm rãi lại gần nói: “Sao mang nhiều thứ thế?”
Lưu Huệ Anh nói: “Một phần là đồ đạc của tôi, dù sao cũng ở đây mấy ngày, một phần là quà biếu bác trai, bác gái!”
Lưu Huệ Anh vào nhà chào bố mẹ Trương Hoa và nói: “Thật ngại quá, cháu xin phép đến làm phiền gia đình mấy ngày ạ!”
Mẹ Trương Hoa nói: “Cái con bé này, làm phiền cái gì mà làm phiền, cháu là bạn của cái Dĩnh, cũng là đồng hương, có thể coi là người nhà của con bé, đến đây chơi hai bác mừng còn không kịp nữa là!”
Rồi bà đứng dậy nói: “Nhã Vận, con với chị dâu ngồi chơi với chị Huệ Anh, để mẹ đi chuẩn bị cơm nước nhé!”
Trần Dĩnh đứng dậy theo: “Mẹ, để con giúp mẹ, Nhã Vận ngồi chơi với Huệ Anh nhé!”
Mẹ Trương Hoa nói: “Không cần ai giúp hết, vẫn còn sớm, mẹ làm một mình cũng được. Sáng nay đừng ra ngoài nữa, ăn xong rồi đi đâu thì đi!”
Trần Dĩnh dẫn Lưu Huệ Anh vào phòng mình, Lưu Huệ Anh nói: “Thật không ngờ bố mẹ Trương Hoa lại nhiệt tình thế, xem ra cậu sống ở đây rất hạnh phúc!”
Nhã Vận theo sau nói: “Đương nhiên rồi, chị dâu ở nhà em chắc chắn là hạnh phúc, bố mẹ em đều tốt bụng mà!”
Lưu Huệ Anh ngoảnh đầu lại cười: “Thế thì chẳng phải trong nhà chỉ có mình em xấu bụng thôi à?”
“Chị Huệ Anh này, vừa đến đã bắt nạt em rồi!”
Trần Dĩnh liền dỗ dành Nhã Vận: “Chị Huệ Anh trêu em thôi mà, nhà ta Nhã Vận là ngoan nhất!”
Nhã Vận cười toét: “Chỉ có chị dâu là tốt với em thôi!”
7.
Ăm cơm xong, ba người ra ngoài đi dạo một vòng, lúc về đến nhà, trong tay Nhã Vận xách không ít đồ ăn. Mẹ Trương Hoa nói: “Con bé này, chỉ biết mua đồ ăn thôi!”
Nhã Vận cãi ngay: “Là chị dâu với chị Huệ Anh mua cho con đấy chứ!”
Nhã Vận kéo Lưu Huệ Anh ra chơi cầu lông cho bằng được. Trần Dĩnh vào bếp cùng mẹ Trương Hoa chuẩn bị bữa tối. Mẹ Trương Hoa hỏi: “Huệ Anh có bạn trai chưa con?”
Trần Dĩnh liền đáp: “Có mẹ ạ!”
“Con bé này tốt tính, tính thoáng, có gì nói nấy, hơi giống Nhã Vận!” – Im lặng một lát bà lại nói tiếp: “Con ở cạnh nó mẹ rất yên tâm, nếu như chơi với người quá thông minh, có tâm địa không tốt, mẹ lo lắm!”
Trần Dĩnh nhoẻn miệng cười: “Nghe mẹ nói kìa, con đâu phải là trẻ con, mẹ còn lo con bị người khác lừa bán đi chắc?”
Mẹ Trương Hoa giả vờ tức giận: “Mẹ thấy con chẳng khác gì trẻ con, nếu mà thông minh đã chẳng để thằng Hoa bỏ ở nhà như thế này!”
Nghe đến đây Trần Dĩnh chỉ biết cúi đầu không nói, mẹ Trương Hoa tiếp tục: “Con phải học cách chủ động, mẹ là mẹ nên rất hiểu tính thằng Hoa, trông thì cứng nhắc thế thôi chứ thực ra rất dễ mềm lòng, rảnh rỗi thì chịu khó liên lạc với nó, gọi điện cũng được. Nếu thực sự không được nữa thì hết giờ làm bảo bố con đưa con vào thành phố, con cứ đến thẳng nhà tìm nó, xem nó còn dám đuổi con ra nữa không?”
“Mẹ à, như thế anh ấy chỉ càng ghét con hơn thôi!”
“Thôi được rồi, mẹ không nói nữa, có nói gì con cũng chẳng nghe!”
8.
Buổi tối, Lưu Huệ Anh nằm trên giường, nói: “Tớ thật ngưỡng mộ cậu, gia đình anh ấy thật là tốt, còn thoải mái hơn cả ở nhà mình nữa!”
Trần Dĩnh buồn bã nói: “Càng thế này thì càng không nỡ bỏ, tớ định tết xong về quê là không lên đây nữa!”
“Cậu định bỏ cuộc thật ư?”
“Không phải tớ định bỏ cuộc, mà là không không được”,
“Tại sao?”
“Gần đây Trương Hoa đối xử với tớ không tồi”.
“Như thế càng tốt chứ sao, cho thấy anh ấy vẫn còn để tâm đến cậu!”
Trần Dĩnh thở dài, sau đó nói: “Anh ấy bây giờ chỉ quan tâm tớ như với một người bạn mà thôi, tớ có thể cảm nhận được. Càng như thế tớ càng cảm thấy anh ấy ở xa tớ hơn!”
Im lặng một lát, Trần Dĩnh nói tiếp: “Trước đây anh ấy nhìn tớ là nổi cáu, cũng có thể rất lạnh lùng, nhưng lúc ấy tớ cảm thấy trong lòng anh ấy vẫn có tớ. Bây giờ cái kiểu quan tâm ấy chỉ khiến tớ cảm thấy anh ấy đã không còn hận tớ, nhưng cũng chẳng còn tình yêu nữa!”
Lưu Huệ Anh cũng thở dài: “Cậu đấy, tớ cũng chẳng biết nói cậu thế nào nữa. Một gia đình tốt như vậy mà cậu lại bỏ lỡ mất!”
Trần Dĩnh buồn rầu đáp: “Đều tại tớ cả, nói chung giờ có nói gì cũng muộn rồi!”
Một lát sau, Trần Dĩnh khẽ mỉm cười: “Thôi không nói những chuyện này nữa, bác sĩ nói tâm trạng phải vui vẻ mới tốt cho thai nhi, vì vậy tớ luôn cố gắng không nghĩ đến những chuyện này, chỉ muốn vui vẻ sinh đứa bé này ra, chuyện đau lòng đợi sinh nó ra xong sẽ nghĩ tiếp!”
Lưu Huệ Anh nhìn Trần Dĩnh, thở dài nói: “Nhiều lúc tớ cảm thấy cậu như một đứa trẻ con, chuyện gì cũng suy nghĩ rất đơn giản! Nhưng đơn giản cũng tốt, người sống đơn giản mới dễ cảm thấy vui vẻ!”