Nhưng tối nay vừa về nhà, nhìn thấy Trần Dĩnh nằm ngủ trên ghế sô pha, anh chợt thấy mềm lòng, tâm lý bực dọc dần dần bớt đi, nhưng nội tâm phức tạp khiến cho biểu cảm và hành vi của anh trở nên cực kì lạnh lùng.
Trần Dĩnh vừa ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh đã ập đến khiến cô không khỏi rùng mình. Đứng ở bên đường rất lâu mà không bắt được taxi, Trần Dĩnh lại ngẩng đầu nhìn lên tầng năm, phòng khách của Trương Hoa vẫn sáng đèn.
Trần Dĩnh vốn tưởng rằng tình cảm giữa mình và Trương Hoa đã ngày càng xích lại gần nhau, nhưng giờ mới phát hiện thứ tình cảm tưởng như rất gần ấy lại mong manh như một bong bóng xà phòng tuyệt đẹp, chỉ cần một cơn gío thổi khẽ cũng sẽ vỡ tan.
Trần Dĩnh đưa tay lên lau khóe mắt, phát hiện khóe mắt ươn ướt, không biết là vì cơn gió lạnh đêm khuya hay là vì nguyên nhân khác. Đứng rất lâu, cuối cùng cũng có một chiếc taxi đi đến, Trần Dĩnh lên xe rồi mà vẫn còn ngoảnh đầu lại nhìn lên tầng năm.
Khi Trần Dĩnh nhìn về phía chung cư, Trương Hoa đang đứng bên cửa sổ liền giật lùi ra sau. Kì thực anh biết đèn đã tắt rồi, Trần Dĩnh không thể nào nhìn thấy anh, thế nhưng anh vẫn vô thức lùi lại sau để lẩn tránh.
Đã muộn thế này rồi, Trương Hoa vẫn lo lắng không biết Trần Dĩnh có về nhà an toàn không? Nhìn thấy Trần Dĩnh lên xe rồi anh mới ý thức được rằng mình đã rất mệt, cởi áo đã khô mồ hôi khiến anh cực kì khó chịu. Cuối cùng anh quyết định chẳng nghĩ ngợi gì nữa, đi tắm rồi ngủ một giấc. Buổi sáng đến công ty, Trương Hoa vào phòng tài vụ nhưng không thấy Trần Dĩnh. Ngô Tĩnh vào văn phòng, ngồi xuống nói: “Cổ Triết Đông hỏi anh tối nay có thời gian không, ông ấy muốn cùng đi ăn một bữa!”
Trương Hoa nhìn Ngô Tĩnh, nói: “Xem ra hai người thường xuyên liên lạc với nhau nhỉ!”
“Mọi người đều đi công tác hết, chắc chắn ông ấy sẽ liên hệ với em nhiều hơn một chút!”
“Tối nay chỉ có ba chúng ta ư?”
“Đúng thế”.
Buổi chiều, Ngô Phong Hải gọi điện bảo ngày mai sẽ về.
Trương Hoa nói: “Không có anh ở đây đú
ng là có hơi cô đơn, tối mai cùng ăn cơm nhé!”
Suốt cả ngày không nhìn thấy Trần Dĩnh, mãi đến lúc gần hết giờ làm mới thấy cô đến công ty.
Khuya qua Trần Dĩnh về nhà, nằm trên giường trằn trọc mãi không sao ngủ được. Đến khi trời sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi, ngủ đến trưa thì bị Lưu Huệ Anh đánh thức. Lưu Huệ Anh hỏi: “Hôm qua nói chuyện với Trương Hoa thế nào rồi?”
“Gần như chẳng nói gì cả!”
“Cậu không đi tìm anh ấy à?”
“Tìm nhưng anh ấy không chịu nghe tớ giải thích!”
“Sao Trương Hoa lại nhỏ nhen thế nhỉ?”
“Tớ không hiểu tại sao cứ gặp phải những chuyện như thế này là anh ấy lại trở nên vô cùng nhạy cảm, lại không chịu nói chuyện nữa chứ!”
“Cậu định làm thế nào?”
“Đợi đến chiều tớ đến công ty tìm anh ấy, cho dù thế nào cũng phải kéo anh ấy đi ăn tối nay!”
Trần Dĩnh đến công ty nhưng không vào phòng tài vụ mà đi thẳng đến phòng Trương Hoa. Trương Hoa hỏi: “Sao gần hết giờ mới đến công ty thế?”
“Đợi anh tan ca!”
“Có chuyện gì à?”
Trần Dĩnh cười cười: “Em mời anh đi ăn cơm!”
Đang nói chuyện thì Ngô Tĩnh bước vào. Trương Hoa đứng dậy nói: “Xin lỗi, tối nay anh có chút việc rồi!”
Trần Dĩnh ngoảnh đầu lại nhìn Ngô Tĩnh, Ngô Tĩnh mỉm cười nói: “Ngưỡng mộ chị quá, đi làm thật là thoải mái!”
Trương Hoa đến bên cạnh Ngô Tĩnh, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Trần Dĩnh nói: “Hai người cùng đi ăn à?”
Ngô Tĩnh cười nói: “Xin lỗi chị, tối nay em mượn tạm Trương Hoa, đợi ăn cơm xong em sẽ gửi trả anh ấy về cho chị!”
Trần Dĩnh đứng ngây ra nhìn Trương Hoa và Ngô Tĩnh ra ngòai, thầm nghĩ: “Chẳng nhẽ tối qua hai người họ đi cùng nhau? Thế nên Trương Hoa mới về muộn như vậy?”
Trần Dĩnh chậm rãi đi ra khỏi phòng, lại vô tình gặp Vu Hâm. Vu Hâm nhìn thấy cô liền nói: “Sao giờ cô mới đến? Tối nay có bận không? Nếu không có chuyện gì thì đi ăn với tôi!”
Trần Dĩnh ngẩng đầu lên nhìn anh ta hồi lâu rồi nói: “Tôi không có thời gian đi ăn với anh đâu, cũng mong anh sau này đừng tìm gặp riêng tôi, càng đừng tiếp cận tôi nữa!”, nói rồi sải bước đi thẳng ra ngoài
Ra khỏi công ty, Trần Dĩnh gọi cho Lưu Huệ Anh: “Tối nay cậu qua với tớ đi!”
“Cậu không đi tìm Trương Hoa à?”
“Anh ấy ra ngoài ăn cơm với Ngô Tĩnh rồi!”
Trương Hoa và Ngô Tĩnh vừa vào nhà hàng thì một nhân viên phục vụ tiến lại gần nói: “Chị Ngô, mời sang bên này! Chủ tịch Cổ đã đến rồi ạ!”
Ngô Tĩnh nói: “Không cần dẫn đường đâu, tôi biết chỗ nào rồi!”
Hai người đi vào bên trong, Trương Hoa nhìn Ngô Tĩnh nói: “Xem ra em rất quen thuộc với chỗ này nhỉ!”
Ngô Tĩnh ngoảnh đầu lại nhìn anh, nói: “Em đến mấy lần rồi!”
“Đều là đi cùng chủ tịch Cổ à?”
Ngô Tĩnh chỉ cười mà không trả lời.
Hai người bước vào phòng, Cổ Triết Đông đứng dậy nói: “Đã lâu lắm rồi không gặp cậu, dạo này vất vả quá hả!”
Trương Hoa nói: “So với Ngô Tĩnh thì tôi nhàn rỗi hơn nhiều!”
Cổ Triết Đông nói: “Chỉ có ba người chúng ta, không cần khách sáo làm gì!”
Nhân viên phục vụ bước vào hỏi: “Chủ tịch Cổ, có thể đưa thức ăn lên được chưa ạ?”
“Mang lên đi!”
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Nói chuyện được một lúc thì Cổ Triết Đông nói với Trương Hoa: “Lần này gọi cậu đến ăn cơm, một mặt vì lâu rồi không ngồi nói chuyện với cậu, mặt khác là vì chuyện ‘mượn tạm’ Ngô Tĩnh”.
Trương Hoa nói: “’Mượn tạm’ Ngô Tĩnh ư?”
“Không phải là điều chuyển cô ấy khỏi bên này, chỉ là muốn nhờ cô ấy bỏ ra một chút thời gian thôi! Tôi đã nói với Vân Vân rồi, sau này nó không cần phải đi công tác nữa, cứ ở lại công ty làm việc, như thế Ngô Tĩnh cũng sẽ có nhiều thời gian giúp tôi xử lý chuyện của tập đoàn!”
Trương Hoa nhìn Ngô Tĩnh, cười nói: “Chuyện này ngài cứ nói trực tiếp với Ngô Tĩnh, cô ấy đồng ý là được!”
Cổ Triết Đông nói: “Ngô Tĩnh là người cậu đưa đến, đương nhiên phải trưng cầu ý kiến của cậu xem có được hay không chứ!”
Ngô Tĩnh nhìn bộ dạng trầm ngâm của Trương Hoa liền hỏi: “Có phải anh có gì muốn nói với em không?”
Trương Hoa vừa lái xe vừa rút điếu thuốc ra hút: “Sao em lại thân thiết với Cổ Triết Đông như thế?”
Ngô Tĩnh cười nói: “Như thế chẳng phải rất tốt sao? Cũng có lợi cho sự hợp tác giữa chúng ta và ông ấy!”
“Nhưng đây không phải là phương thức hợp tác mà anh trông đợi!”
“Ông ta có thể để em giúp ông ta xử lí công việc của tập đoàn cho thấy ông ta rất tin tưởng đội ngũ của chúng ta!”
“Là tin tưởng em chứ không phải tin tưởng đội ngũ của chúng ta.”
“Còn chẳng phải như nhau sao? Bản thân em là một thành viên trong đội ngũ ấy.”
Trương Hoa không nói gì, cũng không biết phải nói gì. Đưa Ngô Tĩnh về đến nơi, Ngô Tĩnh đang chuẩn bị xuống xe thì Trương Hoa nói: “Anh vẫn hi vọng em đừng quá thân thiết với Cổ Triết Đông!”
Ngô Tĩnh ngoảnh đầu lại nói: “Sợ em thích Cổ Triết Đông hay là sợ Cổ Triết Đông thích em?”
Trương Hoa nhìn Ngô Tĩnh không nói gì, coi như không phủ định chuyện này. Ngô Tĩnh nói: “Anh không cần lo cho em, em không dám nói em cực kì lý trí, nhưng em dám khẳng định em lý trí hơn đa số các cô gái khác!”
Trương Hoa vừa lên tầng vừa nghĩ chuyện Ngô Tĩnh đến công ty mới. Bản thân anh cũng không hiểu rõ rốt cuộc cô gái này nghĩ gì, chẳng lẽ hồi đầu cô tích cực tán thành chuyện hợp tác với Cổ Triết Đông là để tiếp cận Cổ Triết Đông? Vậy thì tiếp cận Cổ Triết Đông là vì sự nghiệp hay là vị mục đích khác? Chẳng lẽ là vì thích Cổ Triết Đông? Hoặc là do tư duy quá lý trí, vượt qua cả hiện thực mới khiến cô thích
Lưu Huệ Anh nhìn bộ dạng thất thần của Trần Dĩnh, cười nói: “Đi ăn với Ngô Tĩnh thì có gì mà phải lo lắng, đâu phải bọn họ chưa từng đi ăn riêng với nhau đâu!”
Trần Dĩnh nói: “Không phải là chuyện đó, là vì thái độ của Trương Hoa kìa!”
“Hôm nay Ngô Phong Hải nói với tớ, ngày mai anh ta về, đã hẹn Trương Hoa ăn cơm tối rồi, bảo chúng ta cùng đi! Đến lúc ấy cậu sẽ có cơ hội nói chuyện với anh ấy!”– Lưu Huệ Anh nói xong liền đứng dậy: “Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mau đi tắm đi rồi đi ngủ cho sớm!”
Trương Hoa mở cửa phòng, bật đèn phòng khách lên, thấy căn nhà trống rỗng, đột nhiên hơi thất vọng. Hóa ra trong thâm tâm anh vẫn hi vọng Trần Dĩnh ở đây. Tắm rửa xong, nằm trên giường ngắm bức ảnh phóng to của con gái, Trương Hoa đột nhiên nói: Con nói xem, bố có nên tin mẹ hay không? Ngày hôm sau đến công ty, anh vẫn không thấy Trần Dĩnh. Lúc sắp hết giờ, Ngô Phong Hải và Cổ Vân Vân vừa về đến công ty. Ngô Phong Hải về một cái là vào văn phòng Trương Hoa ngay, nói: “Anh về sớm mấy ngày nhỉ, bỏ lại tôi một mình ở khách sạn chán gần chết!”
Trương Hoa cười bảo: “Ngày mai tôi lại đi công tác rồi, còn anh thì được nghỉ ngơi vài hôm!”
“Vậy mai tôi cùng đi với anh, Cổ Vân Vân sau này không cần phải đi công tác nữa, gánh nặng nghiệp vụ dồn cả lên vai tôi rồi, anh không thể không giúp tôi được!”
“Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề! Chỉ có điều anh mới về, cứ nghỉ ngơi vài ngày đi!”
“Sắp hết giờ làm việc rồi, đợi một lát chúng ta cùng đi ăn, chị dâu và Huệ Anh cũng qua, tôi đã liên lạc trước rồi!”
Trương Hoa vừa nghe thấy vậy, nghĩ một lát rồi nói: “Tối nay tôi không có thời gian ăn với mọi người rồi, tôi vẫn còn việc phải làm, vì là việc đột xuất, thực sự bó tay đấy!”
“Không phải chứ, tôi vừa mới về, ngày mai anh lại đi, thế mà cơ hội ngồi ăn cùng cũng không có!”
“Muốn uống rượu thì thiếu gì cơ hội!”– Nói rồi lại cười bổ sung thêm: “Hơn nữa mục tiêu của anh không phải là tôi, là Lưu Huệ Anh kìa. Có cô ấy là
Ngô Phong Hải nói: “Thôi được rồi, tối nay nếu xong sớm thì qua nhé!”
Gần như tất cả mọi người trong công ty đều đã ra về, Trương Hoa vẫn còn ngồi trong văn phòng hút thuốc, trong lòng rõ ràng rất muốn ăn cơm cùng Trần Dĩnh, càng hi vọng cô chính miệng giải thích với mình, nhưng lại cố ý né tránh cô.
Là vì không muốn cho Trần Dĩnh cơ hội hay là không muốn cho bản thân cơ hội? Là vì không tin tưởng Trần Dĩnh hay là không tin tưởng bản thân? Hoặc cũng có thể bởi vì những kí ức cứ lảng vảng ở trong đầu.
Trương Hoa đang nghĩ ngợi miên man thì Cổ Vân Vân đi vào. Trương Hoa ngẩng đầu lên nhìn cô, nói: “Còn chưa về à?”Cổ Vân Vân cười nói: “Sao cậu cũng chưa về thế?”
“Tối nay không có việc gì nên muốn ở lại công ty một chút!”
“Thế thì đi ăn với tôi đi, lâu lắm rồi không cùng đi ăn!”
Trương Hoa nghĩ một lát rồi nói: “Ok, đi đâu ăn?”
Cổ Vân Vân nói: “Cứ đi với tôi là được!”
Vào bãi đỗ xe, Cổ Vân Vân nói: “Cậu tự lái xe hay là ngồi xe tôi?”
“Hai ngày nay không được nghỉ ngơi, ngồi xe cậu đi, trên đường còn có thể nói chuyện!”
Trương Hoa nhìn đường, hỏi Cổ Vân Vân: “Đang đi đâu thế?”
“Đến nhà tôi!”
“Nhà cậu hình như không nằm trên đường này thì phải?”
“Cậu đừng quên là tôi có tổ ấm riêng từ lâu rồi nhé!”
“Ừ, tôi quên mất là bố cậu đã mua nhà cho cậu!”
Lúc gần đến nơi, Cổ Vân Vân lái xe đến một cái chợ, nói: “Chúng ta xuống mua thức ăn đi!”
“Về nhà tự làm à?”
Cổ Vân Vân cười: “Dạo này đi công tác về tôi tòan ở bên này, cũng thường xuyên tự nấu nướng!”