Trương Hoa lắc đầu: “Thôi, ở trong môi trường thế này tôi sợ cả đêm không ngủ nổi, về nhà ngủ trong căn phòng nhỏ của mình có lẽ ngủ ngon hơn đấy!”
Cổ Vân Vân đành đưa Trương Hoa về. Đưa anh đến dưới chung cư của Trương Hoa, cô quyết định sẽ lên nhà xem sao.
Cổ Vân Vân vào xem phòng khách và phòng ngủ, phát hiện toàn bộ đồ đạc của hai mẹ con Trần Dĩnh đã thu dọn hết, trong lòng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Cổ Vân Vân nói: “Nếu đã không quen sống trong căn hộ hào nhoáng, vậy tôi ở trong căn hộ cũ nát này với cậu nhé!”
Trương Hoa lắc đầu: “Nơi nào có cậu là ở nơi ấy cả đêm tôi ngủ không ngon!”
Cổ Vân Vân nói: “Thôi bỏ đi, tôi không ép cậu! Có cảm giác như mình chẳng ai cần ấy, tôi về đây!”
Mấy ngày tiếp theo Trương Hoa không đi thăm con gái mà đi cùng Cổ Vân Vân. Anh có đến nhà Ngô Tĩnh ngồi một lần. Trương Hoa cảm thấy ở bên cạnh Ngô Tĩnh có cảm giác nhẹ nhõm như bạn bè thân thiết với nhau, có thể nói rất nhiều chuyện. Hơn nữa nói chuyện với cô thường khiến anh có cách nhìn nhận và lĩnh hội mới mẻ.
Hôm nay lúc chuẩn bị hết giờ làm, Trương Hoa từ công ty ra ngoài mua thuốc, một cô gái đứng ở đầu đường đưa cho anh một tờ quảng cáo. Trương Hoa tiện tay cầm lên xem, có vẻ hơi ngạc nhiên, cơ sở thứ ba của cửa hàng Trần Dĩnh ngày mai sẽ khai trương.
Trương Hoa nhét tờ rơi vào túi đem về công ty. Ngồi trong văn phòng, Trương Hoa lấy tờ rơi ra xem hồi lâu, ngắm nghía hai chữ “Tỉnh Tỉnh” phóng to mà không khỏi bật cười.
Nghiêm Lộ đi ngang qua hỏi: “Anh Hoa đang xem cái gì vậy?”
Trương Hoa cười với Nghiêm Lộ: “Không có gì, có chuyện gì không?”
Nghiêm Lộ nói: “Tối qua em và Đăng Quang Phi muốn mời anh ra ngoài uống rượu!”
Trương Hoa nói: “Vừa hay tối nay tôi rảnh, tôi mời hai cậu, dạo này các cậu vất vả quá
Ba người uống đã đến tầm, Nghiêm Lộ liền nói: “Anh Hoa, có những chuyện em cứ muốn nói nhưng lại sợ anh không vui!”
Trương Hoa nói: “Giữa chúng ta thì có gì mà không thể nói?”
Nghiêm Lộ nói: “Vậy thì em xin nói nhé, nếu như không được anh cứ coi như là lời của rượu, đừng để bụng nhé!”
Trương Hoa gật đầu: “Được rồi, nói đi!”
“Trong bộ phận đào tạo đối ngoại của chúng ta, thực chất người làm việc chính là anh, ngoài ra một số khóa đào tạo nhỏ là do em và Đăng Quang Phi phụ trách. Nói trắng ra là tập đoàn Triết Đông chỉ tạo ra sân chơi cho chúng ta mà thôi. Thực ra nếu không có sân chơi này chúng ta vẫn có thể làm được những việc này!”
Đăng Quang Phi cũng nói: “Đúng thế, lợi nhuận cao đều thuộc về tập đoàn Triết Đông, chúng ta chỉ nhận được lương và một phần nhỏ hoa hồng mà thôi!”
Nghiêm Lộ tiếp lời: “Gỉa sử anh Hoa muốn tự xây dựng sự nghiệp, em và cậu Đăng nhất định sẽ theo anh, kéo thêm cả mấy nhân viên kế hoạch và marketing gạo cội của bộ phận đi nữa, như thế lợi nhuận cao sẽ là của mình, hơn nữa sau này cũng là sự nghiệp của mình!”
Trương Hoa cười: “Chuyện này đâu thể một hai câu là có thể quyết định được, ai chẳng muốn tự xây dựng sự nghiệp, nhưng cần phải có điều kiện thích hợp và sự chuẩn bị chu đáo!”, im lặng một lát Trương Hoa nói tiếp: “Chuyện này cũng không thể nói tùy tiện được, nếu để những người khác trong công ty biết được thì không phải chúng ta nghỉ việc ở công ty mà là chúng ta bị công ty đuổi vệc đấy!”
Nghiêm Lộ nói: “Đấy là có ba anh em ta em mới nói như thế, với người khác em đâu dám nói!”
“Ý của các cậu anh đã hiểu rồi, thanh niên ai chẳng hi vọng có sự nghiệp riêng, nhưng làm việc gì cũng cần thận trọng một chút!”
Nghiêm Lộ nói: “Đấy là điều đương nhiên. Tục ngữ có câu một anh hảo hán ba anh trợ thủ, rất nhiều công ty lớn ban đầu là do mấy người lăn lộn, sáng lập ra đấy thôi!”
Đăng Quang Phi cũng tiếp lời: “Em và Nghiêm Lộ cũng đã bàn bạc riêng rồi, cảm thấy anh có đủ điều kiện để tự lập ra sự nghiệp nên bọn em mới nói thế!”
Nghiêm Lộ lại nói: “Chỉ có điều chủ yếu vẫn phải xem ý của anh thế nào, nếu anh tiếp tục ở lại Triết Đông, bọn em cũng tiếp tục ở lại Triết Đông giúp anh, nếu anh muốn lập nghiệp riêng, bọn em sẵn sàng giúp anh!”
Tối đó về nhà, Trương Hoa bắt đầu suy xét những điều Nghiêm Lộ và Đăng Quang Phi nói. Một người mong muốn sống một cuộc sống bình dị như Trương Hoa lúc này đột nhiên cũng muốn có sự nghiệp riêng. Mấy hôm trước nhìn căn hộ của Cổ Vân Vân, anh đã có suy nghĩ này, hôm nay thấy Trần Dĩnh chuẩn bị khai trương cơ sở ba, anh lại càng cảm thấy mình cần có sự nghiệp riêng. Có lẽ trong tiềm thức của anh, anh không muốn để Trần Dĩnh mạnh hơn mình, thậm chí còn lo lắng sau này sự nghiệp của Trần Dĩnh càng ngày càng lớn mạnh.
Nhưng Trương Hoa cũng biết lập nghiệp không phải chuyện đơn giản, nếu điều kiện chưa chín muồi hoặc chưa chuẩn bị đầy đủ về một phương diện nào đó, thất bại sẽ đến rất nhanh. Cuối cùng Trương Hoa vẫn quyết định từ bỏ suy nghĩ này, tạm thời yên tâm làm tròn bổn phận công việc.
Ngày hôm sau đi làm, Trương Hoa gọi nhân viên văn phòng đến, nói với cô: “Anh có đứa bạn có con sắp đầy một tuổi, em đến cửa hàng hoa và quà tặng Tỉnh Tỉnh cơ sở ba, đưa cho họ năm trăm tệ và bảo họ tự phối hoa và quà cho anh!”
Trương Hoa nói với cô nhân viên địa chỉ cửa hàng hoa rồi đưa cho cô một tờ giấy: “Đây là tên và địa chỉ nhà trẻ của đứa bé, bảo họ ban ngày chuyển đến đó, đừng để muộn quá!”
Cô nhân viên đi rồi, Trương Hoa thầm nghĩ, Trần Dĩnh hết giờ làm nhận được chỗ hoa ấy chắc sẽ ngạc nhiên lắm, chắc sẽ không biết là của ai gửi tặng. Lần trước sau khi tranh cãi với Trần Dĩnh xong, mặc dù Trương Hoa rất nhớ con gái nhưng lại không muốn đi thăm con. Nhưng Trương Hoa đâu ngờ Trần Dĩnh chắc chắn phải làm việc ở cơ sở mới khai trương.
Người tiếp đón cô nhân viên văn phòng của Trương Hoa là Tiểu Lộ. Tiểu Lộ được cử đến quản lý cửa hàng này nên đang vô cùng hào hứng và nhiệt tình. Nhân viên văn phòng nói rõ yêu cầu cho Tiểu Lộ rồi đưa tiền và mảnh giấy ghi địa chỉ cho Tiểu Lộ: “Đây là họ tên và địa chỉ nhà trẻ của đứa bé!”
Tiểu Lộ gật đầu nói: “Chị cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giao hàng trong ngày!”
Đợi nhân viên văn phòng đi rồi Tiểu Lộ mới xem kĩ âm phát hiện trên giấy viết tên Trương Tỉnh, liền gọi Trần Dĩnh: “Chị Dĩnh, chị qua đây một chút!”
Trần Dĩnh lại gần hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tiểu Lộ đưa mảnh giấy cho Trần Dĩnh nói: “Có phải Tỉnh Tỉnh đang được gửi ở nhà trẻ này không?”
Trần Dĩnh liếc nhìn mảnh giấy, chỉ nhìn qua là biết ngay bút tích của Trương Hoa. Tiểu Lộ đưa tiền cho Trần Dĩnh, nói: “Đây là năm trăm tệ cô gái ban nãy đưa, bảo em chuẩn bị hoa và quà tặng!”
Nhìn mảnh giấy và tiền, Trần Dĩnh nói: “Không cần chuẩn bị hoa tươi và quà tặng đâu!”
Tiểu Lộ nói: “Đúng là gửi cho Tỉnh Tỉnh hả chị? Chẳng nhẽ là thầy Trương?”
Trần Dĩnh cười bất lực, sau đó nói: “Ngoài anh ấy thì còn ai khác nữa?”
Trần Dĩnh nhét mảnh giấy và tiền vào trong túi, nói với Tiểu Lộ: “Em cứ làm việc đi, số tiền này không cần ghi vào sổ đâu!”
“Vâng, em biết rồi ạ!”
Trần Dĩnh cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, rất nhiều lúc hận đến chết, nhưng cuối cùng lại không thể nào hận được.
Buổi chiều, Trần Dĩnh định gọi điện bảo Trương Hoa tối qua thăm con gái nhưng lại không tìm được lí do nào thích hợp, ngẫm nghĩ cả buổi cuối cùng cũng tìm được lí do.
Trương Hoa thấy điện thoại của Trần Dĩnh vội nghe ngay: “Có chuyện gì thế?”
Trần Dĩnh nói: “Hết giờ làm nếu không có việc gì anh có thể qua đón con được không? Hôm nay chỗ em khai trương cửa hàng mới nên hơi bận!”
Trương Hoa thầm nghĩ, nếu mình mà đi đón con thì chẳng phải hoa và quà là mình phải tự lấy sao, thế nên ngập ngừng hồi lâu không nói gì. Trần Dĩnh cảm thấy Trương Hoa đang do dự liền nói: “Có phải anh muốn em đi đón con để nhìn thấy hoa và quà anh tặng không?”
Trương Hoa thốt lên: “Sao em biết?”
Trần Dĩnh nói: “Mảnh giấy và tiền của anh đều trong túi em cả rồi, sao em có thể
Trương Hoa đành cười bối rối: “Thế thì chiều để anh đi đón Tỉnh Tỉnh cho, đợi em ở đâu đây?”
Trần Dĩnh nói: “Cứ đứng đợi em ở cổng nhà trẻ là được rồi, anh lái xe mà đem theo con cũng không tiện, chủ yếu là sợ muộn quá mới đến đón con sẽ không vui!”
Trần Dĩnh vốn dĩ có thể đi sớm nhưng cố ý để muộn một chút mới đến nhà trẻ.
Trương Hoa bế con ngồi chơi trong xe gần bốn mươi phút mới thấy Trần Dĩnh đến. Trần Dĩnh ngồi vào ghế phụ, ôm con gái rồi nói: “Dù gì cũng là anh bỏ tiền ra nên thôi em không trả lại anh tiền nữa, đây là vụ buôn bán lời nhất kể từ ngày cửa hàng khai trương đến nay, lợi nhuận trăm phần trăm, lại không cần phải nộp thuế!”
Trương Hoa mơ hồ hỏi: “Làm sao em biết là anh?”
Trần Dĩnh nói: “Ngày khai trương cửa hàng chắc chắn phải có mặt em, còn anh lại tự tay viết mảnh giấy ấy, anh phải biết là em có thể nhận ra bút tích của anh, hơn nữa trên này còn ghi rõ họ tên và địa chỉ nhà trẻ của Tỉnh Tỉnh nữa!”
Trương Hoa cười hi hi: “Vậy để lần sau anh chuyển sang gõ máy tính!”
Về đến nhà, sau khi làm đồ ăn cho con gái xong, Trần Dĩnh nói với Trương Hoa: “Hôm nay khai trương hơi mệt, em không muốn nấu nướng gì, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi! Em mời, dù gì hôm nay cũng được lãi hẳng năm trăm tệ mà!”
Trương Hoa nói: “Thôi bỏ đi, tiết kiệm một chút, để anh làm cho!”
Trần Dĩnh ôm con gái ngồi trong phòng khách nhìn Trương Hoa lúi húi trong bếp, tâm trạng vô cùng mâu thuẫn. Từ trước đến giờ cô đều tưởng mình rất hiểu Trương Hoa, giờ mới cảm thấy ngày càng không nắm bắt được nội tâm của Trương Hoa, cũng không thể nào hiểu được tâm tư của anh thông qua hành vi và biểu cảm bên ngoài của anh.
Nghiêm Lộ lại mấy lần nhắc đến chuyện tách ra làm ăn riêng với Trương Hoa, Trương Hoa cũng hơi lung lay, nhưng vẫn rất thận trọng. Trương Hoa cũng tìm Ngô Tĩnh nói chuyện một lần, hỏi cô có cách nhìn nhận ra sao với việc tách ra làm ăn riêng. Ngô Tĩnh chỉ cười nói: “Bất cứ chuyện gì cũng có được có mất, khi tách ra làm ăn riêng mà thành công thì có cái lợi của thành công, mà khi thất bại cũng thu được kinh nghiệm thất bại!
Trương Hoa nói: “Đây là đáp án kiểu gì thế hả?”
Ngô Tĩnh nói: “Trước đây em từng nói người thông minh thường rất khó thành công, bởi vì người thông minh khi làm một việc thường có rất nhiều cách, tính toán thiệt hơn, trước sợ sói sau sợ hổ, nói chung là ngốc một chút cũng tốt, người ngốc thường không có nhiều cách làm, hơn nữa mục tiêu lại rất rõ ràng!”
Trương Hoa gật gù: “Có lý!”
Ngô Tĩnh vẫn chỉ cười: “Đương nhiên rồi! Nhiều cách quá cũng không phải là chuyện xấu, mặc dù có khả năng sẽ mất đi rất nhiều cơ hội thành công nhưng cũng có thể tránh được rất nhiều thất bại!”
Trương Hoa nói: “Xem ra trong mọi chuyện, được và mất đều là như nhau cả!”
Cổ Vân Vân đã nhiều lần bảo Trương Hoa đến nhà mới của cô ăn cơm, nhưng Trương Hoa đều từ chối. Trong tiềm thức của anh, tốt nhất nên hạn chế đến những nơi như thế, nếu không sớm muộn gì cũng bị nơi đó ăn mòn tư tưởng, nội tâm.
Thỉnh thoảng không bận rộn Trương Hoa thường đến thăm con gái, Trần Dĩnh cũng dần dần quen với việc thỉnh thoảng buổi chiều Trương Hoa lại đi đón con. Có lúc Trương Hoa đưa con gái đến cửa hàng hoa từ sớm, có lúc anh đưa con gái đến lúc cô đang chuẩn bị về.
Hôm nay, gần đến lúc Trần Dĩnh về thì Trương Hoa ôm con gái vào. Trần Dĩnh đang ngồi trên ghế nói chuyện với một người đàn ông, nhìn thấy Trương Hoa bước vào liền mỉm cười. Trương Hoa ôm con gái ngồi ở đằng sau quầy thu ngân đợi mười mấy phút mà Trần Dĩnh vẫn chưa nói chuyện xong với người đàn ông kia.
Người đàn ông đó trước khi đi còn bắt tay với Trần Dĩnh rất lịch sự, luôn miệng nói cảm ơn cô đã kiên nhẫn nói chuyện với anh ta. Trần Dĩnh ra đằng sau quầy thu ngân lấy túi xách rồi nói với Trương Hoa: “Đi thôi!”
Trương Hoa không nói gì, ôm con gái đi cùng Trần Dĩnh ra khỏi cửa hàng. Nếu người ngoài không biết rõ tình hình nhìn vào còn tưởng hai người là vợ chồng thắm thiết.
Lúc lái xe Trương Hoa chẳng nói chẳng rằng. Trần Dĩnh đùa với Tỉnh Tỉnh một lúc, cảm thấy kì lạ liền hỏi: “Sao anh không nói gì thế?”
Lúc này Trương Hoa mới nói: “Gã đàn ông ban nãy là ai thế?”
Trần Dĩnh nói: “Là một khách hàng, đã đến đây mấy hôm rồi!”
“Làm gì mà đến liền mấy hôm thế?”
“Đại khái anh ta gặp chút vấn đề về chuyện tình cảm, nói đang theo đuổi một cô gái, nhưng cô gái này từng bị tổn thương nên cứ mãi không chịu nhận lời anh ta!”
Trương Hoa nói: “Nói chuyện với em lâu thế để làm gì?”
Trần Dĩnh đáp: “Bởi vì mấy ngày liền em đều thấy anh ta đến, vẻ mặt của anh ta dường như rất u uất nên em qua hỏi thăm, sau đó nói chuyện với anh ta dăm ba câu, anh ta cảm thấy lời em nói cũng có lí nên muốn nói chuyện thêm với em một lúc thôi!”
“Em bán hoa tươi chứ có phải là tư vấn tâm lí đâu!”
“Khách hàng chính là thượng đế, làm hài lòng khách hàng là nhiệm vụ cơ bản của ngành dịch vụ, anh làm đào tạo kinh doanh chắc chắn là hiểu rõ điều này mà.”
“Những việc mà khách hàng cần được thỏa mãn nhiều lắm, chẳng nhẽ cứ phải làm cho họ hài lòng hết?”
Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa, ngạc nhiên hỏi: “Sao tự nhiên anh lại quá khích thế, đây chỉ là làm hài lòng khách hàng trong phạm vị cơ bản của ngành dịch vụ!”
“Anh chỉ nói cho em biết, đàn ông có thân phận, có địa vị chưa chắc đã là một người đàn ông tốt, huống hồ những người đàn ông trông chẳng có thân phận hay địa vị gì!”
Câu nói này của Trương Hoa đã chạm đúng vào nỗi đau của Trần Dĩnh. Cô biết người đàn ông có thân phận và địa vị mà Trương Hoa nói đến chính là ám chỉ Lục Đào. Trần Dĩnh liền nói: “Dừng xe!”
Trương Hoa đỗ xe vào lề đường, nhìn Trần Dĩnh ôm con xuống bắt taxi.
Trương Hoa đỗ xe ở bên đường rất lâu, chiếc taxi mà Trần Dĩnh lên đã biến mất từ lâu. Trương Hoa lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Lộ, nói với cậu ta anh sẽ đến chỗ ở của Mạc Lãnh và Đăng Quang Phi ngay bây giờ, tối nay mấy người cùng nhau đi ăn.
Trương Hoa không rõ vì sao đột nhiên mình lại quyết tâm làmy. Lúc uống rượu với Nghiêm Lộ và Đăng Quang Phi, Trương Hoa liền nói ra cái quyết định, cả hai người đều rất hào hứng, nói cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.
Nghiêm Lộ nói: “Em đã nói chuyện với các nhân viên gạo cội trong bộ phận cả rồi, bọn họ đều đồng ý tách ra!”
Trương Hoa nói: “Nếu đã như vậy thì càng không nên kéo dài thời gian nữa, ngày mai anh sẽ chuẩn bị làm đơn xin nghỉ việc, muốn làm là phải làm ngay!”
Nghiêm Lộ nói: “Vâng, em đoán anh mà xin nghỉ việc chắc sẽ rắc rối đấy. Có lẽ các sếp sẽ cho gọi anh đến nói chuyện, chứ không như bọn em, bảo đi là đi được ngay, vì vậy đợi sau khi anh Hoa chính thức nghỉ việc, bọn em cũng sẽ nghỉ việc theo!”
Ngày hôm sau, chưa đầy nửa tiếng sau khi Trương Hoa nộp đơn xin nghỉ việc đã có người đến thông báo anh đến văn phòng gặp ông Hoa. Trương Hoa đã sớm đoán được việc này, anh biết ông Hoa, thậm chí là Cổ Triết Đông đều sẽ tìm anh nói chuyện.
Có lẽ vì đã quyết tâm nghỉ việc nên Trương Hoa bước vào văn phòng của ông Hoa mà không chút căng thẳng. Thấy Trương Hoa bước vào, ông Hoa mỉm cười bảo: “Ngồi đi!”
Trương Hoa ngồi xuống ghế, rút điếu thuốc đưa cho ông Hoa, cũng tự châm một điếu thuốc cho mình.
Ông Hoa cũng châm thuốc lên, sau đó cười nói: “Sao đột nhiên xin nghỉ việc thế?”
Trương Hoa mỉm cười: “Cháu muốn tranh thủ lúc còn trẻ xem có thể độc lập làm việc không?