"Bây giờ cũng không muộn, anh có muốn ra ngoài uống một tách cà phê không?” Mộ Yên Nhiên không muốn để anh cứ rời đi như vậy, hơn nữa còn lo lắng anh sẽ đi gặp người phụ nữ trong điện thoại, vì vậy cô ta chủ động mời anh.
Lục Tấn Uyên lắc đầu: "Cô ngồi máy bay lâu như vậy, hãy nghỉ ngơi cho tốt đi."
Nói xong anh ta rời khỏi đây.
Trong lòng Mộ Yên Nhiên có chút không vui, nhưng cũng không để lộ ra ngoài.
Sau khi nhìn Lục Tấn Uyên rời đi, thì có người gọi điện thoại đến cho cô, là Tôn Vũ Nhu, người đại diện của cô khi biểu diễn ở nước ngoài.
"Được rồi, vừa trở về Lục Tấn Uyên đã đi đón cô, có phải có tin tốt gì không?"
Tôn Vũ Nhu nhìn thấy tin tức, không nhịn được mà gọi điện thoại cho Mộ Yên Nhiên.
"Làm sao cô biết?"
"Khắp các trang báo trên mạng đều là ảnh chụp của hai người, mà ảnh chụp còn thời thượng hơn cả mấy tấm áp phích thời trang nữa đấy."
Mộ Yên Nhiên nghe đến đây, trên mặt hiện lên một nụ cười, cô ta cúp điện thoại, rồi mở máy lên đọc tin tức.
Bức ảnh cô ta và Lục Tấn Uyên nắm tay nhau đã lan truyền trên mạng, xét cho cùng, cả hai đều được coi là có chút tiếng tăm, lại là trai tài gái sắc rất xứng đôi vừa lứa nên được giới truyền thông săn đón ráo riết.
Mộ Yên Nhiên đưa tay ra và chạm vào Lục Tấn Uyên trong bức ảnh, ngay cả một bức ảnh bình thường như vậy, người đàn ông này vẫn mang dáng vẻ hiên ngang phong độ như vậy, vừa nhìn thôi đã biết không phải người tầm thường.
Cô ta nghĩ, cũng chỉ có một người đàn ông như Lục Tấn Uyên mới có thể lọt vào mắt xanh của cô ta mà thôi.
Vì vậy, cô ta tuyệt đối không thể bỏ qua anh ta.