Ôn Ninh thay quần áo sạch sẽ, dặn dò Lưu Mộng Tuyết, "Chuyện lần này, nhất định phải giữ bí mật."
Ôn Ninh đã chấp nhận số phận, giờ cô không có năng lực tìm người đàn ông kia báo thù, chỉ có thể chôn giấu chuyện này ở trong lòng, chờ thời gian hòa tan nó.
"Tất nhiên rồi." Lưu Mộng Tuyết gật đầu, chuyện cho mượn quần áo, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cô ấy sẽ không ngu xuẩn như vậy.
Ôn Ninh khẽ ừ, quay người định đi, Lưu Mộng Tuyết lại đột nhiên thấy áo sơ mi nam mà cô bỏ lại, "Cái kia, chị không cần hả?"
Ôn Ninh lắc đầu, cô không muốn nhìn thấy bất kỳ vật gì có liên quan đến người đàn ông kia, buổi tối ngày hôm qua đã thành ác mộng của cô.
Cô chỉ muốn giấc mộng đáng sợ này mau mau tỉnh lại.
Lục Tấn Uyên bị ánh nắng sáng sớm đánh thức, anh giật giật cánh tay, lúc này mới phát hiện bên cạnh đã không có ai.
Người phụ nữ tối hôm qua đâu rồi?
Gương mặt người đàn ông lạnh lùng định tới phòng tắm tắm nước lạnh, tỉnh táo một chút, lúc này, anh mới nhìn thấy thẻ công tác rơi dưới đất.
"Lưu Mộng Tuyết?" Người đàn ông thấp giọng đọc cái tên này, trong mắt lóe lên sự hứng thú.
Buổi tối hôm qua, cô nói cái gì ấy nhỉ, anh bắt nạt cô, đây là đang phạm tội?
Nhìn vết máu màu đỏ sậm đã khô, ánh mắt người đàn ông hơi tối, có lẽ, anh nên nhìn người phụ nữ này một chút.
Nghĩ đến đây, Lục Tấn Uyên gọi điện thoại cho An Thần, bảo anh ta mang quần áo sạch sẽ, còn có, điều tra người phụ nữ tên là Lưu Mộng Tuyết.
Rất nhanh, An Thần chạy tới phòng khách sạn, vừa mở cửa, Lục Tấn Uyên đang cầm ly đế cao uống rượu vang, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo tắm lỏng lỏng lẻo, ngực lộ ra một mảng lồng ngực rắn chắc.
An Thần nhanh chóng rời mắt.
"Đi điều tra người phụ nữ này." Lục Tấn Uyên nhận quần áo An Thần mang tới, đưa thẻ công tác mà anh nhặt được, "Có lẽ là nhân viên khách sạn này, hôm nay trước khi tan việc, phải gặp được cô ấy."
An Thần gật đầu, lập tức đi ra ngoài, tìm kiếm cô gái này.
Lục Tấn Uyên không nhanh không chậm thay xong quần áo, cười lạnh một tiếng với bản thân trong gương, hôm qua thật sự là ngoài ý muốn, có điều, người dám can đảm động tay động chân với anh, chỉ sợ là chán sống rồi.
Nghĩ đến đây, Lục Tấn Uyên chỉnh lại cổ áo, trên mặt treo nụ cười khiến người ta sợ hãi, nhanh chân đi ra ngoài.
Nhà họ Lục
Ông cụ Lục ngồi trước bàn ăn lớn, trước mặt là vợ chồng Lục Minh Hàn, còn có Lục Viễn Đào hôm qua vừa mới trở về.
"Chú, hôm qua Tấn Uyên đột nhiên rời bữa tiệc, hiện tại cũng không biết đi đâu, cháu rất lo lắng!"
"Đúng đấy, vốn còn muốn giới thiệu cho nó mấy cô gái nhà quyền quý, thằng bé này nói đi là đi."
Lục Minh Hàn và Châu Bạch Nguyệt nhanh chóng nói lỗi sai của Lục Tấn Uyên trước mặt ông cụ.
"Được rồi, nói ít vài câu, Tấn Uyên cũng không phải đứa trẻ mấy tuổi, chẳng lẽ còn có thể bị lạc hay sao?"
Ông cụ Lục nhìn hai người thân chỉ biết đấu đá nội bộ, vẻ mặt không tốt.
Hai người đụng phải cây đinh, có chút xấu hổ, nghĩ thầm ông già chết tiệt này quả nhiên vẫn thiên vị cháu trai ruột của mình, có điều, bọn họ cũng muốn nhìn xem, biết Lục Tấn Uyên nổi thú tính ngủ với người làm trong nhà, ông già này sẽ có phản ứng gì.
Đang nghĩ ngợi, Lục Tấn Uyên trở về.
Lục Viễn Đào nhìn người anh họ được xưng là con cưng của trời này, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh.
Lục Tấn Uyên ngẩng đầu, đối diện ánh mắt của anh ta, ánh mắt của anh lạnh hơn, chí ít, khiến Lục Viễn Đào lúc đầu đã tính trước có chút khiếp sợ.
Lục Tấn Uyên đi tới, không thèm nhìn người nhà chú hai, khẽ gật đầu với ông cụ, "Ông nội, con về rồi ạ."
"Tấn Uyên, hôm qua đột nhiên cháu rời bữa tiệc, đi làm gì vậy, sao thím lại nghe được một chút lời đồn không tốt?"
Châu Bạch Nguyệt thấy anh ngạo mạn như vậy, lập tức vặn hỏi.
Mời đọc truyện trên truyện 88
chút hoang mang nói, ngược lại khiến trong lòng người nhà chú hai có chút không chắc chắn.
Hạ Liên bị người ta gọi lên, nhìn thấy cảnh tượng này, lòng dạ cô ta rối bời.
"Thím hai nói người kia là cô ta?" Lục Tấn Uyên cười yếu ớt, "Là cô sao? Hôm qua tôi và cô, xảy ra chuyện gì?"
Vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lục Tấn Uyên rơi trên người mình, thân thể Hạ Liên run lên, ký ức suýt thì bị bóp chết tối hôm qua hiện lên.
Chỉ là, cô ta trở về không dám cũng không có mặt mũi nói ra chân tướng, dứt khoát lừa mấy người Lục Minh Hàn, nói cô ta thành công.
Không nghĩ tới, thật ra Lục Minh Hàn cũng không phải muốn giúp cô ta làm mợ chủ nhà họ Lục, chỉ muốn lợi dụng cô ta để tạo một scandal.
"Tôi sai rồi, cậu chủ, là tôi bị mấy người ông hai mê hoặc, mới có thể bị ma xui quỷ khiến làm loại chuyện đó, van xin ông chủ và cậu chủ, tha cho tôi một mạng."
Ông cụ ngồi ở một bên nghe những này, đâu còn cái gì không hiểu, căn bản chính là Lục Minh Hàn và Châu Bạch Nguyệt giở trò, muốn hủy hoại người thừa kế mà ông cụ coi trọng nhất.
"Đám khốn nạn chúng bay, cút ra ngoài cho tôi!"
Ông cụ Lục quơ lấy gậy chống trong tay, trực tiếp đập tới, Lục Minh Hàn bị dọa giật nảy mình, "Là con bé chết tiệt kia vu oan hãm hại bọn cháu, rõ ràng là cô ta muốn bay lên đầu cành biến thành phượng hoa, làm sao lại trách đến đầu bọn cháu?"
Trong lúc nhất thời, trong phòng khách hỗn loạn tưng bừng, cuối cùng, vẫn là ông cụ dùng sức vỗ bàn khiến bọn họ yên tĩnh lại.
"Đều cút ra ngoài cho tôi, Tấn Uyên, con tới phòng sách với ông."
Lục Tấn Uyên gật đầu, đi theo ông cụ lên lầu, chỉ một ngày như vậy, anh cảm thấy lưng ông cụ trước mặt dường như lại còng hơn một ít rồi.
"Là lỗi của ông, lớn tuổi rồi, không còn hận đời như trước, muốn giữ gìn mối quan hệ với người thân trước kia, không nghĩ tới liên lụy đến cháu."
Ông cụ Lục lắc đầu, nói thật, ông cũng đối xử với một nhà Lục Minh Hàn không kém, mặc dù không thể cho tập đoàn Lục thị, những sản nghiệp giao cho bọn họ chỉ cần kinh doanh thật tốt, cũng đủ làm cho bọn họ tuổi già sống an nhàn sung sướng.
Chỉ tiếc, bọn họ cũng không biết thỏa mãn.