"Em đợi ở ngoài này đi.” Lục Tấn Uyên ý nói Ôn Ninh không cần đi vào, hiện giờ tâm trạng của Dư Phi Minh khẳng định là đang rất kích động, ngộ nhỡ anh ta nói mấy lời ác ý với cô thì sẽ gây ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.
"Không, em không sao, em muốn nhìn thấy anh ta gặp báo ứng.” Ôn Ninh nửa bước cũng không lùi, được nhìn thấy Dư Phi Minh gặp báo ứng cô vui mừng còn không kịp nữa là.
Dù sao cô cũng không phải là thánh mẫu, không thể sau khi bị anh ta ô nhục hết lần này đến lần khác lại coi như không có chuyện gì, cũng không có thù oán gì cả được.
"Vậy được, nếu như em không thoải mái thì lập tức rời ra ngoài ngay đẩy."
Lục Tấn Uyên cảm thấy người phụ nữ đứng trước mặt anh đây còn kiên cường hơn so với tưởng tượng của anh rất nhiều, hoặc cũng có thể là do cô đã gặp quá nhiều loại người cho nên mới không quá nhạy cảm với chuyện thế này nữa.
Nghĩ đến đây trong lòng anh có chút đau lòng, anh ôm lấy Ôn Ninh cùng cô tiến vào trong.
Căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, dường như đã không còn lại chút dấu vết gì của chuyện đã xảy ra. Dư Phi Minh nằm ở dưới đất, thở hổn hển như một con chó vậy, tác dụng của thuốc đã hết, anh ta chỉ cảm thấy toàn thân mình tê dại và đau đớn.
Mà điều khiến anh ta càng thêm tức giận đó là mọi chuyện vừa rồi đều đã được quay phim lại.
Anh ta tuyệt đối không thể để đoạn phim đó bị truyền ra ngoài, nếu không cuộc đời của anh ta sẽ chấm dứt từ đây.
“Ôn Ninh......cô là một người phụ nữ xấu xa”
Nghe thấy lời chửi rủa yếu ớt của Dư Phi Minh, Ôn Ninh ngược lại cảm thấy rất vui vẻ.
Anh ta đã từng là kẻ cao cao tại thượng dẫm đạp lên cô từng chút từng chút một, lúc đó chắc chắn anh ta sẽ không nghĩ tới bản thân mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.
“Ác giả ác báo, Dư Phi Minh, anh như vậy đều là đáng đời cả thôi."
Ôn Ninh nhìn anh ta, "Dư Phi Minh, đoạn phim anh mây mưa với một tên ăn mày đang ở trong tay tôi, nếu anh không muốn bị người khác nhìn thấy thì hãy ngoan ngoãn làm theo những gì tôi nói. Nếu anh làm trái hay không làm theo thì tôi sẽ giúp anh ở trên mạng một đêm thành danh.”
Dư Phi Minh trừng mắt, muốn mắng Ôn Ninh không biết xấu hổ, nhưng anh ta không dám.
Nếu như đoạn phim đó bị truyền ra ngoài, cuộc đời của anh ta coi như xong.
"Cô muốn tôi làm gì? Cô có đảm bảo sau khi tôi làm xong những gì mà cô muốn, cô sẽ trả tôi bản gốc của đoạn phim đó không?”
Ôn Ninh gật đầu, cô cũng không muốn giữ một đoạn phim dơ bẩn như vậy để làm gì.
"Thứ nhất, điều tra chứng cứ nhà họ Ôn hãm hại tôi. Thứ hai, nói cho tôi biết tung tích của mẹ tôi. Anh có thời gian một tuần!”
Trong lòng Ôn Ninh có thêm vài phần kích động, cuối cùng, cuối cùng có thể tìm được một chút ánh sáng. Cô đã đợi ngày này rất lâu rồi!
"Được, tôi đồng ý với cô. Nhưng mà, đợi sau khi việc này kết thúc, cô nhất định phải tuân thủ thỏa thuận ban đầu của chúng ta, trả cho tôi bản gốc của đoạn phim. Nếu không thì, cá chết lưới rách, tôi nhất định sẽ không tha cho cô.”
"Vậy thì phải xem xem anh rốt cuộc có cái bản lĩnh đó không đã.”
Ôn Ninh lùi về sau hai bước, Lục Tấn Uyên lạnh lùng nhìn Dư Phi Minh, có người đi vào mang anh ta ra ngoài.
"Yên tâm đi, có đoạn phim này uy hiếp anh ta, anh ta sẽ không dám làm gì quá đáng đâu.”
Lục Tấn Uyên dường như hiểu được suy nghĩ của Ôn Ninh, an ủi cô.
Anh biết cô rất lo lắng, nhưng đối với những chuyện như thế này thì cần phải có nhẫn nại.
"Em biết rồi." Ôn Ninh cúi đầu, tâm trạng hiện tại của cô thật sự rất phức tạp.
Ba năm rồi, cô đã chịu tội danh kia ba năm, cuối cùng cũng có cơ hội có thể rửa sạch tội danh này, thử hỏi làm sao có thể không kích động đây.
Lục Tấn Uyên nhìn Ôn Ninh, đang muốn nói điều gì đó thì chuông điện thoại của anh bỗng nhiên vang lên.
"Tấn Uyên, con khiến cho ta quá thất vọng!”
Giọng nói nạt nộ của ong nội Lục truyền đến, sự tức giận đã không thể che giấu được nữa.
Vốn dĩ, ông nội Lục đang ở nhà rất vui vẻ, nhưng rồi không ngờ Diệp Uyển Tĩnh lại nhìn thấy một bức ảnh đang được bàn tán trên mạng, sau đó tìm tới đây, phá hỏng tâm trạng cả một ngày của ông.
Trong tấm ảnh kia, Lục Tấn Uyên đang nhìn một người phụ nữ với ánh mắt rất dịu dàng ôn nhu. Mà người phụ nữ đó, ông sao có thể không nhận ra chứ, đó là người mà lúc đầu ông đã tìm về để giúp đứa cháu bảo bối của ông mua vui – Ôn Ninh!
“Ông nội?” Lục Tấn Uyên cảm thấy chuyện này khó có thể giải thích ngay được, nhưng anh cũng đoán được ít nhiều là có liên quan đến Ôn Ninh. Do vậy, anh mở cửa xe, ra hiệu cho Ôn Ninh ngồi vào.
Ôn Ninh cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh ngồi vào trong xe. Giọng nói lúc nãy trong điện thoại, cô vừa nghe là lập tức nhận ra đó là giọng của của ông nội Lục.
Chỉ là, từ trước đến giờ Ôn Ninh chưa từng nghe qua giọng điệu tức giận như vậy của ông nội.
Không lẽ, là chuyện có liên quan đến cô.
Ôn Ninh ngồi ở trong xe, trong lòng lại thấy chút khổ sở, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy Lục Tấn Uyên đang nói gì đó chứ lại chẳng thể nghe được là anh đang nói gì.
"Ảnh của con và Ôn Ninh đã bị phát tán đi khắp nơi rồi, việc này con hãy tự mình xử lý cho tốt. Tối nay trở về đây, ta có lời muốn nói với con.”
Ông nội Lục rõ ràng là nghe không lọt những lời mà Lục Tấn Uyên nói, mỗi lần nghĩ tới đứa cháu bảo bối mà ông rất kỳ vọng này lại có quan hệ với người phụ nữ đó, lồng ngực của ông như bị thứ gì đó chặn lại vậy.
Có lẽ ngay từ đầu ông không nên mê tín, đi tìm cô ta trở về, để cô ta có cơ hội tiếp cận Lục Tấn Uyên.
Ông nội Lục bị dằn vặt bởi phiền não và hối hận, ho khan vài tiếng. Lục Tấn uyên nghe thấy tiếng ho đau đớn của ông nội, trong lòng có chút lo lắng, vội vàng an ủi ông: “Ông nội, việc này không có nghiêm trọng như ông nghĩ đâu, tối nay con sẽ trở về nhà giải thích rõ ràng với ông.”
"Con tốt nhất là phải cho ta một lời giải thích hợp lí, nếu không thì ta sợ sẽ chết vì tức mất.”
Điện thoại bị ngắt, Lục Tấn Uyên cau mày, không nhịn được đưa tay lên xoa mi tâm.
Chuyện ở bên Ôn Ninh anh vẫn luôn không để cho người nhà họ Lục biết. Bởi vì không cần nghĩ cũng biết bọn họ nhất định sẽ phản đối. Nhưng lại không ngờ tới, ngày này lại đến sớm như vậy.
Nhưng mà, tin tức trên mạng mà ông nội nói tới là chuyện gì vậy?
Lục Tấn Uyên mở điện thoại, lên mạng tra một vòng, rất nhanh đã nhìn thấy bức ảnh bị ai đó chụp trộm đăng lên đó. Trong tấm ảnh là hình ảnh anh đang mở cửa xe nói chuyện tình tứ với Ôn Ninh, hai người vừa nhìn là đã thấy vô cùng thân mật, kiểu quan hệ thân mật như vậy không cần nói cũng biết rất rõ.
Bởi vì bức ảnh này vô cùng rõ ràng, lại thêm việc đăng trên facebook, đúng đề tài hot mà nhiều người quan tâm cho nên bức ảnh này chẳng cần bao nhiêu thời gian đã khiến ai cũng biết tới nó, rất nhiều người còn đoán Lục Tấn Uyên có phải cuối cùng cũng đã có bạn gái rồi hay không, có phải không giống như lời đồn đại không gần nữ sắc của anh hay không.
Lục Tấn Uyến rất tức giận, lập tức gọi điện thoại cho An Minh, kêu anh ta lập tức gỡ xuống chuyện này.
Ôn Ninh ngồi trong xe, nhàm chán cầm điện thoại xem. Trong lúc xem điện thoại cũng vô tình thấy được tin tức đó, tấm ảnh đó vừa hiện ra cô lập tức hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Có thể là nhà họ Lục đã đọc được tin tức này, không muốn Lục Tấn Uyên và cô tiếp tục có quan hệ nữa nên mới tức giận như vậy.
Khi cô vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Lục Tấn Uyên đã mở cửa xe ngồi vào, anh vứt bỏ vẻ lạnh lùng ban nãy, dịu dàng nhìn Ôn Ninh sau đó nghiêng người ôm lấy cô.
Ôn Ninh bị dọa cho giật mình, nhưng mà cũng không có phản kháng, nhưng rồi người đàn ông ấy cuối cũng vẫn không làm gì khác, chỉ là đưa tay giúp cô cài đai an toàn mà cô chưa thắt.
Ôn Ninh thở phào nhìn người đàn ông ở gần ngay trước mắt này, "Có phải là người nhà của anh đã biết chuyện rồi hay không?”