Sau lưng anh còn có Diệp Uyển Tĩnh. Vẻ mặt của Diệp Uyển Tĩnh rất khó chịu, nhưng bà ta cố kìm lại. Diệp Uyển Tĩnh cũng không biết được Hạ An Bình đã nói gì với ông Lục, mà ông ấy lại đồng ý cho anh đến đây để tìm Ôn Ninh.
"Vậy là, cậu sẽ đưa cô ta đi, sau đó, cậu sẽ không bao giờ để cô ta xuất hiện trước mặt Tấn Uyên nữa."
Diệp Uyển Tĩnh bình thản nói ra vài câu quyết định tương lai sau này của Ôn Ninh.
"Đúng vậy, đổi lại, bà phải thông báo ra bên ngoài rằng Ôn Ninh đã chết!"
Hạ An Bình nhìn đống hỗn độn trước mặt, mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta phải bịt cả mũi lại, Diệp Uyển Tĩnh đã làm vậy, nhưng anh không làm vậy.
Nhìn vết máu đỏ tươi cùng vết máu khô trên mặt đất, anh lập tức hiểu ra, Ôn Ninh đã phải chịu đựng những gì.
"Mấy người... đang nói gì vậy?"
Ôn Ninh giãy dụa, lúc này đầu cô không thể cử động được nữa, cô muốn tìm hiểu xem hai người đang trao đổi chuyện gì, thế nhưng cô lại không nghe thấy gì cả.
"Không sao rồi, không sao rồi, không ai có thể làm hại em nữa đâu."
Hạ An Bình sải bước về phía trước, không thèm liếc nhìn Diệp Uyển Tĩnh, rồi bế Ôn Ninh đang nằm trên giường bệnh dậy.
Máu trên người cô nhuộm đỏ bộ đồ của anh, nhưng Hạ An Bình cứ như không hề hay biết, rồi ôm cô bước ra khỏi cửa.
Cô ấy phải được điều trị càng sớm càng tốt, nhưng nhà họ Lục vốn không thèm quan tâm đến việc chữa trị cho cô ấy đàng hoàng, nếu cứ kéo dài như thế này thì cô ấy sẽ chết mất!
"Hạ An Bình, hãy nhớ kỹ lời cậu nói, nếu như tôi còn thấy cậu và người phụ nữ này xuất hiện trước mặt nhà họ Lục lần nào nữa, thì tôi nhất định..."
"Bà không phải lo, tôi thật sự không muốn nhìn thấy những thứ khiến người khác buồn nôn như vậy nữa đâu, đặc biệt là vẻ mặt kinh tởm của bà đấy..."
Hạ An Bình lạnh lùng nhìn Diệp Uyển Tĩnh, những lời anh nói ra khiến bà ta vô cùng tức giận.
Ngay lúc đó, Diệp Uyển Tĩnh cảm thấy như thể bà ta đã nhìn thấy mẹ của Hạ An Bình, người phụ nữ đã cướp chồng bà ta và khiến bà trở thành góa phụ.
Quả nhiên đứa trẻ do người phụ nữ thấp hèn sinh ra, tất cả các hành vi cử chỉ luôn khiến người khác ghét.
"Anh Bình, đứa bé..."
Ôn Ninh cảm thấy cô đã bị đưa ra khỏi đây, cùng lúc cô được giải thoát khỏi xiềng xích, thì cũng là lúc một cơn đau dữ dội ập đến.
Con trai của cô vẫn ở đây..
Ôn Ninh bỗng có một suy nghĩ không mấy thực tế, Hạ An Bình cũng đã đến đây rồi thì có thể đưa con trai cô theo cùng không?
"Xin lỗi, anh chỉ có thể đưa em đi...Anh xin lỗi."
An Bình nhìn bàn tay bị thương của Ôn Ninh đang nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi của mình, trong lòng không khỏi đau xót, tội lỗi tột cùng.
Mặc dù anh đã dùng điều kiện trao đổi để cứu Ôn Ninh, nhưng rốt cuộc, anh vẫn không thể dẫn theo đứa con mà cô vô cùng yêu thương.
"Đứa bé..."
Ôn Ninh lẩm bẩm vài lần, cô muốn nhìn thấy đứa con mà cô mới chỉ được gặp một lần, nhưng rồi cô lại không chịu đựng được nữa mà tiếp tục chìm vào trạng thái hôn mê.
Hạ An Bình không chậm trễ nữa, lập tức lên trực thăng bay đến thành phố gần nhất.
"A, cuối cùng thì hai thứ chướng mắt nhất cũng biến mất."
Diệp Uyển Tĩnh nhìn hai người rời đi, cau mày khó chịu, rồi lại nhìn vũng máu trong phòng: "Mau dọn dẹp đi, thật xui xẻo."
Nói xong, bà ta lên lầu để xem đứa cháu mới sinh.
Mặc dù không hài lòng với mẹ của đứa bé, nhưng dù sao nó cũng là con đầu lòng của Lục Tấn Uyên, nên bà ta sẽ đối xử tốt với nó.
Diệp Uyển Tĩnh đi lên lầu, lúc này đứa bé đã thức giấc, dường như đứa bé nhận ra mẹ nó đã dần rời xa mình, nó không ngừng khóc, nắm chặt hai tay và không ngừng vẫy vẫy những nắm đấm nhỏ, hai chân không ngừng vùng vẫy, như muốn thoát khỏi người đang bế mình lúc này.
Diệp Uyển Tĩnh nhanh chóng ôm lấy đứa bé rồi ngắm nghía, bây giờ đứa trẻ còn quá nhỏ nên không thể nhìn ra là giống ai, nhưng khi nghĩ rằng đây là giọt máu của Lục Tấn Uyên, thì bà ta vẫn ôm chặt lấy đứa bé trong niềm vui sướng.
"Ừ, được đấy, nhìn có vẻ rất hoạt bát lanh lợi, cháu trai à, tương lai sau này con sẽ là cháu đích tôn của nhà họ Lục."
Diệp Uyển Tĩnh nói nhỏ, đứa bé không những không ngừng khóc, mà sau khi nhìn thấy bà ta, nó càng khóc lớn hơn, như thể biết người trước mặt mình chính là người đã bắt nạt mẹ mình.
"Tình trạng bệnh nhân đang nguy cấp, nhanh chóng chuẩn bị phẫu thuật."
"Sao lại để lâu như vậy rồi mới đưa tới bệnh viện, nhanh lên, cấp cứu!"
"Chuẩn bị máu với thuốc mê!"
Giọng nói ồn ào cứ văng vẳng bên tai.
Ôn Ninh nhanh chóng cảm thấy mình như chìm vào trong hồ nước lạnh lẽo, cô muốn đi vào giấc ngủ, nhưng những thanh âm đó lại làm phiền cô khiến cô không tài nào ngủ được.
Không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng những âm thanh ban nãy đã dừng lại, và một cơn đau đớn ập đến.
Ôn Ninh còn tưởng rằng mình đã trở lại căn phòng đó, lại trở lại cái khoảnh khắc u ám đó, cô kinh hãi mở to hai mắt, nhưng thứ cô nhìn thấy không phải là cảnh tượng mà cô đã quen thấy.
Đây không phải là đảo không người, đây là... Ở đâu?
Ôn Ninh đang sững sờ, thì lúc này Hạ An Bình bị cô đánh thức, ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy cô đã tỉnh lại, anh vui mừng chạy đi gọi bác sĩ.
Ôn Ninh đã ngủ rất lâu, bác sĩ tùng nói nếu trong 48 tiếng nữa mà cô không thể tỉnh lại, thì sau này khả năng tỉnh lại sẽ càng thấp, nhưng may mắn là cô đã sống sót tỉnh lại...
Nếu không như vậy, thì anh thực sự không biết mình nên làm gì.
"An Bình?" Ôn Ninh nhìn thấy vẻ mặt hớn