Mục lục
Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cứ tủi thân như vậy sao?"

Giọng nói của Lục Tấn Uyên không tự chủ được mà dịu đi vài phần, vừa rồi anh vốn dĩ chỉ là muốn dạy dỗ Ôn Ninh một chút mà thôi, không muốn để cô giấu diếm anh bất cứ chuyện gì, nhưng không ngờ tới lại bị thân thể ấm áp, mềm mại của cô gợi lửa lên.

"Đương nhiên là anh không thèm để ý, nếu như... Nếu như vừa rồi tôi bị hàng xóm nhìn thấy, anh nghĩ bọn họ sẽ nhìn tôi như thế nào hả? Nghĩ tôi là một người phụ nữ sống buông thả sao?"

Bời vì uất ức, nên Ôn Ninh không tiếp tục nhịn nữa, mà là nói hết những suy nghĩ trong lòng ra.

Lục Tấn Uyên bị sự khổ sở trong đáy mắt cô làm cho đau lòng, anh nghĩ đến điều gì đó, rồi cũng không nói gì nữa.

Ôn Ninh thấy anh im lặng thì cười tự giễu.

Người như Lục Tấn Uyên, làm sao mà hiểu được loại tâm tình này của cô, dù có xảy ra chuyện gì với một người phụ đi nữa, thì đối với một người đàn ông đó chẳng qua cũng chỉ là một loại chuyện quan hệ bất chính nho nhỏ mà thôi, không có vấn đề gì lớn cả. Nhưng đối với một người bình thường như cô mà nói thì đó chính là một thảm họa. Loại chênh lệch này, sợ rằng anh ta căn bản không thể nào hiểu được.

"Cảm ơn anh vì hôm nay đã đem cơm tối đến. Nhưng, nếu không có chuyện gì nữa, thì anh vẫn là nên rời khỏi đây đi, cũng miễn làm cho người của nhà họ Lục lại lo lắng thêm."

Ôn Ninh cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Lục Tấn Uyên, nên cô trực tiếp mở miệng đuổi người.

Chỉ là, đợi cả nửa ngày, cô cũng không nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này Ôn Ninh mới nhìn thấy Lục Tấn Uyên đã đi đến, sắc mặt mang theo vài phần u ám.

Chẳng lẽ là vì lời nói vừa rồi của cô nên anh ta tức giận sao?

Ôn Ninh cho rằng Lục Tấn Uyên sẽ mắng chửi cô là cái đồ không biết cảm ơn, không rõ tốt xấu, nhưng lại không ngờ tới, người đàn ông này chỉ bình tĩnh ngồi ở bên cạnh cô, nói: "Cô nói rất có lý, trước đây tôi cũng đã từng có một chút thành kiến với cô, sau này tôi sẽ chú ý hơn."

Trong lúc nhất thời, Ôn Ninh không kịp phản ứng, Lục Tấn Uyên vậy mà lại nhận lỗi với cô...

Thấy cô không nói lời nào, Lục Tấn Uyên cũng không nói thêm điều gì. Thế nhưng, anh cũng không có ý định sẽ rời khỏi đây, trái lại còn rất không khách khí mà chiếm giường của Ôn Ninh.

"Cô đã không chịu nói, vậy thì tôi đây cũng chỉ có thể dùng phương pháp đặc biệt mà thôi."

Lục Tấn Uyên liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ôn Ninh, nói: "Đêm nay tôi sẽ ở lại đây."

Căn phòng cô thuê chỉ là một căn phòng nhỏ mà thôi, làm gì có chỗ nào để anh ta ở lại chứ, chắc không phải là...

Cũng chỉ có thể là hai người ngủ chung một giường mà thôi.

"Chỗ này của tôi nhỏ như vậy, một chỗ.."

Ôn Ninh lập tức từ chối, chỉ là Lục Tấn Uyên lại mắt điếc tai ngơ, nằm xuống một cách tự nhiên, còn cướp lấy cái gối của Ôn Ninh.

Nếu Ôn Ninh mềm cứng đều không ăn, không chịu nói ra chuyện mà cô vừa giấu diếm anh, vậy anh cũng chỉ có thể ở chỗ này tự mình nhìn cô, không để cho cô dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ gì.

Ôn Ninh thấy đuổi mà anh cũng không đi, chỉ có thể chấp nhận xuống một bước.

"Vậy anh ra bên ngoài ngủ đi." Ôn Ninh chỉ chỉ ghế sô pha phía ngoài, cô cũng không thể ngủ cùng với Lục Tấn Uyên trên một chiếc giường được, như vậy quá nguy hiểm.

"Không, sô pha của cô nhỏ như vậy, làm sao mà tôi ngủ được?"

Ôn Ninh giận mà không có chỗ phát tiết, tại sao trước đây cô lại không phát hiện ra Lục Tấn Uyên còn có một mặt không biết xấu hổ như vậy chứ?

"Vậy thì tôi đi, còn không được sao?" Ôn Ninh ôm chăn muốn đi ra ngoài, cùng lắm thì chính là kiên nhẫn chịu được ở trên ghế sô pha một đêm là được.

"Không, giường của cô lại không nhỏ, có thể ngủ được."

Lục Tấn Uyên lôi kéo Ôn Ninh, ấn cô vào giường, Ôn Ninh sợ đến nỗi không dám lộn xộn, rất sợ sẽ lại lau súng cướp cò. Chỉ là không ngờ Lục Tấn Uyên cái gì cũng không làm, chỉ yên lặng ôm cô như vậy.

Ôn Ninh nằm trong lồng ngực ấm áp của tên đàn ông này một lát, cơn buồn ngủ chậm rãi kéo tới, dĩ nhiên là cô cũng không buông lỏng cảnh giác, nhưng bất tri bất giác mà đã ngủ thiếp đi.

Lúc này Lục Tấn Uyên mới nhìn cô gái trong ngực, nhẹ nhàng xuống đi giường tắt đèn.

Rồi lại đi ra ngoài, gọi điện thoại cho An Thần: "Cậu đi điều tra dãy số của Ôn Ninh một chút ngày, xem ngày hôm nay cô ấy đã liên lạc với ai."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK