Lúc này cô mới phát hiện, thật ra Hạ Tử An đối xử với cô rất tốt, đã sớm vượt qua phạm vi nên có của một người bạn.
Chẳng lẽ anh ấy...
"Tử An, chúng ta là bạn tốt, cho dù sau này anh không làm phiền tôi, tôi cũng sẽ đi quấy rầy anh."
Ôn Ninh uyển chuyển nói, trong lòng cô rất biết ơn Hạ Tử An, nhưng rốt cuộc nó không phải yêu, tình hình bây giờ của cô cũng không có cách nào yêu đương với người nào cả.
Hạ Tử An sẽ tìm được một người tốt hơn.
Hạ Tử An là người thông minh cỡ nào chứ, sao lại không nghe ra Ôn Ninh đang yên lặng phân rõ giới hạn, trái tim anh hơi đau, nhưng người đàn ông đó vẫn cười trả lời, "Đương nhiên, đến khi nào đứa trẻ trong bụng cô ra đời, có thể nhận tôi là bố nuôi."
Ôn Ninh cười, Hạ Tử An nghe được tiếng cười nhẹ nhàng của cô, trong lòng lại đắng chát, nhưng vẫn an ủi, "Vậy cứ thế nhé, chuyện của mẹ cô, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết."
Ôn Ninh lại hàn huyên vài câu với Hạ Tử An, lúc này mới cúp điện thoại.
Ôn Ninh chuyển hết đồ vào trong nhà xong, sau đó lại đi đến bệnh viện kiểm tra cái thai theo thường lệ.
Trên đường đi, cô có chút không yên lòng, thỉnh thoảng sẽ nghĩ đến chuyện của Mộ Yên Nhiên và Lục Tấn Uyên.
Đến bệnh viện rồi, Ôn Ninh đang muốn đi vào, lúc này đột nhiên có người gọi cô lại từ phía sau, "Ôn Ninh, sao lại là cô."
Từ xa Dư Phi Minh đã thấy Ôn Ninh, mặc dù cô ăn mặc rất đơn giản, không hề khác người bình thường, nhưng cố tình lại thu hút ánh mắt của anh ta.
Có câu nói nói như thế nào nhỉ, không có được mới là tốt nhất, nhất là sau khi Ôn Ninh từ chối anh ta mấy lần, trong lòng Dư Phi Minh luôn có một chút vướng mắc không rõ ràng.
Anh ta nghĩ Ôn Ninh hẳn phải là của anh ta, dù sao bọn họ đã từng đính hôn, trước kia cô cũng luôn chung thủy với anh ta, bây giờ cô hờ hững với anh ta như thế mới là không bình thường.
Ôn Ninh thấy là anh ta, sắc mặt cũng không tốt lắm, cô đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của người này rồi, lần trước anh ta đến quấy rối mình, còn đẩy tất cả trách nhiệm lên trên người mình, loại ngụy quân tử hèn nhát này, cô nhìn là thấy phiền.
"Làm sao lại không thể là tôi? Bệnh viện này cũng không phải do nhà anh mở."
Ôn Ninh không hề khách khí, cầm tờ đơn muốn đi kiểm tra thân thể.
Mà Dư Phi Minh bị cô chặn họng cũng không nhụt chí, cũng không thấy tức giận, ngược lại còn sấn vào, "Nói với cô có một câu, sao cô lại phải sự châm chọc như vậy, cô có chỗ nào không thoải mái à? Tôi có thể giới thiệu bác sĩ cho cô."
Ôn Ninh không biết nên khóc hay cười mà nhìn anh ta, chắc Dư Phi Minh đã quên dáng vẻ chật vật của anh ta lúc bị Lục Tấn Uyên đuổi ra khỏi bệnh viện lần trước như thế nào rồi.
"Không cần." Ôn Ninh cũng không muốn để ý tới anh ta, đang muốn rời đi, đột nhiên, Dư Phi Minh bắt lấy tay cô, lấy mất tờ đơn trong tay cô đi.
Ôn Ninh giật mình, muốn lấy về, nhưng đã chậm một bước, Dư Phi Minh liếc mắt liền thấy được nội dung phía trên, kiểm tra mang thai?
Khuôn mặt anh ta có chút vặn vẹo, vậy mà Ôn Ninh lại mang thai, đứa bé là của ai, chẳng lẽ là người đàn ông ngày đó?
"Ôn Ninh, cô mang thai? Sao cô lại không biết tự trọng như vậy?"
Dư Phi Minh có cảm giác như đồ vật của mình bị bẩn, anh ta còn chưa chạm vào loại đồ Ôn Ninh, nhưng cô thì sao, vậy mà đã cấu kết với đàn ông khác rồi, thậm chí còn có cả con.
"Có liên quan gì đến anh, đây là chuyện riêng của tôi, mời anh tôn trọng một chút!"
Ôn Ninh thật sự không muốn dây dưa cùng Dư Phi Minh, nhìn thấy khuôn mặt giả danh tri thức này của anh ta, cô sẽ không nhịn được mình đã từng xem trương này ra vẻ đạo mạo mặt, nàng liền không nhịn được nhớ tới mình đã từng hết lòng vì anh ta, luôn đuổi theo sau lưng anh ta gọi anh Phí Minh này nọ.
Quả thực là hắc lịch sử, nhớ tới cũng làm người ta buồn nôn.
"Sao lại không liên quan gì đến tôi, trước kia mẹ cô cho chúng ta đính hôn, còn dặn tôi nửa đời sai phải chăm sóc cô thật tốt, bây giờ tôi thấy cô lầm đường lạc lối, chẳng lẽ lại khoanh tay đứng nhìn?"
Dư Phi Minh nhịn cơn tức trong lòng, cứ thể mà lôi mẹ của Ôn Ninh ra.
Lúc trước, chuyện đính hôn của anh ta và Ôn Ninh là do mẹ của Ôn Ninh tổ chức.
Ôn Ninh tôn trọng bà như thế, chắc chắn sẽ phải kiêng dè.
Ôn Ninh vừa nghe thấy lời ấy, tức giận đến mức đỏ cả mặt, sao tên này có thể không biết xấu hổ như vậy, mẹ cô bảo anh ta lấy cô, là vì muốn nửa đời sau của cô có thể hạnh phúc vui vẻ, nhưng ai ngờ được anh ta không biết xấu hổ như vậy chứ, thế mà lại dám qua lại với Ôn Lam?
"Tốt nhất anh đừng lôi mẹ tôi ra, anh không xứng."
Ôn Ninh thấy anh ta ngu ngốc như vậy, dứt khoát không cần tờ đơn kiểm tra kia nữa, cùng lắm thì lát nữa đi xin bác sĩ tờ khác, cô xoay người rời đi.
Dư Phi Minh thấy thái độ của cô lạnh lùng như vậy, trong lòng không cam tâm, lại đuổi theo, "Chẳng lẽ cô không muốn biết bây giờ mẹ cô đang ở đâu sao?"
Dù sao Dư Phi Minh cũng đã đính hôn với Ôn Lam rồi, vẫn có một chút hiểu biết về mẹ Hạ Lạc Ôn Ninh.
".." Ôn Ninh dừng bước chân lại, có vẻ như không nghĩ tới Dư Phi Minh sẽ nói như vậy.
Đầu óc của cô lập tức chuyển động nhanh chóng.
Dù sao Dư Phi Minh cũng đã từng là vị hôn phu của Ôn Lam, vả lại, bởi vì Ôn Lam cần dựa vào thế lực nhà họ Dư, chắc hẳn cũng không dám giấu diếm anh ta điều gì.
Nếu như có thể lấy được thông tin cụ thể của mẹ từ trong miệng Dư Phi Minh, có lẽ vẫn có thể xem là một cách tốt, như vậy cũng không lo lắng nhà họ Ôn sẽ phát hiện ra mà làm chuyện gì bất lợi cho mẹ.
Ôn Ninh dừng bước, "Anh thật sự biết về mẹ Hạ Lạc?"
Dư Phi Minh thấy cuối cùng cô cũng có phản ứng, "Đương nhiên rồi."
Ôn Ninh cắn chặt môi, "Vậy, làm thế nào anh mới có thể nói cho tôi biết?"
Dư Phi Minh thấy cô nhượng bộ, cảm giác chinh phục trong lòng được thỏa mãn, nhưng anh ta cũng không thể nói cho Ôn Ninh dễ dàng như vậy được, "Đương nhiên là sau khi cô làm tôi thấy hài lòng rồi."
Trong lòng Ôn Ninh thầm mắng Dư Phi Minh không biết xấu hổ, chỉ là trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì cả, "Vậy, thế nào anh mới có thể hài lòng?"
Ôn Ninh bị ánh mắt buồn nôn kia làm cho muốn nôn ra, nhớ lại những chuyện Dư Phi Minh làm loạn với rất nhiều người phụ nữ khác ở bên ngoài mà mình điều tra được trước kia, chỉ là, muốn lấy được thứ cần thiết, cô vẫn có thể nhẫn nhịn hy sinh được
Cho nên cô không biểu hiện ra gì cả, lại đột nhiên ngẩng đầu lên, "Vậy anh có biết lúc trước nhà họ Ôn xử lý vụ tai nạn xe cộ kia thế nào không?"
Ôn Ninh còn nhớ rõ lúc trước Ôn Lam thể hệ đắc ý tự nhủ, có lẽ Dư Phi Minh cũng biết rất rõ vụ vu oan kia, chỉ là anh ta căn bản không muốn ra mặt vì Ôn Ninh, mặc cho bọn họ làm như vậy.
Ôn Ninh vẫn luôn muốn lật lại bản án đó, nhưng khổ nỗi không có cách nào tìm ra được chứng cứ, nên vẫn luôn không có tiến triển, bây giờ nhìn thấy Dư Phi Minh, lúc này mới phát hiện ra cửa đột phá.
Sắc mặt Dư Phi Minh biến đổi, lúc trước anh ta bị Ôn Lam trêu chọc, cảm thấy vị hôn thê như Ôn Ninh vừa vướng víu lại không thú vị, cho nên cũng dung túng để bọn họ đổ hết tội lỗi lên đầu cô.
Bây giờ nghĩ lại, thật sự là anh ta cũng có lỗi với Ôn Ninh.