"Những chuyện này, anh nên đi hỏi anh ấy, chứ không nên hỏi tôi."
Ôn Ninh nói xong, lạnh lùng chỉ tay ra cửa, "Thật ngại quá, chỗ này là phòng bệnh của tôi, các người không có sự đồng ý của tôi mà đã xông vào, đây gọi là tự ý xâm phạm vào khu vực tư nhân của người khác đấy, mong hai người mau chóng rời khỏi đây giúp tôi đi!"
"Đây là khu vực tư nhân gì của cô chứ, cô có ở nổi căn phòng này không? Còn không phải là dựa dẫm vào Tấn Uyên sao!"
Mộ Yên Nhiên lập tức phản bác lại.
Bạch Tân Vũ vốn còn muốn nói mấy câu với Ôn Ninh, nhưng dường như Mộ Yên Nhiên lại tiếp tục bị kích động, cảm xúc dường như không thể ổn định lại được nữa, anh ta chỉ đành nén lại sự bất mãn trong lòng mình, "Được, nếu cô đã không nghe lời tôi mà ngoan ngoãn rời đi, vậy chúng tôi sẽ chống mắt lên đợi, xem xem cô đắc ý được bao lâu, đợi đến ngày Lục Tấn Uyên nhìn thấy được bộ mặt thật của cô rồi, ngược lại tôi sẽ xem cô còn mạnh miệng được bao nhiêu."
Nói xong, Bạch Tân Vũ ôm Mộ Yên Nhiên lên, rời khỏi phòng bệnh.
Ôn Ninh nhìn thấy bóng lưng hai người rời khỏi, tức giận cầm chiếc gối đầu lên, ném vào tường.
Tại sao trên đời này lại có loại người không nói đạo lý, thích đổi trắng thay đen như thế chứ, rõ ràng là bọn họ tự mình tìm đến gây hấn với cô, lại còn làm ra vẻ cao cao tại thượng nữa chứ.
Lời nói lúc nãy của Bạch Tân Vũ, tuy rằng Ôn Ninh ra vẻ bản thân không để ý đến, nhưng mà nếu như, không chỉ nhà họ Lục mà ngay đến cả bạn bè của anh cũng phản đối sự xuất hiện của cô thì...
Lúc đó Lục Tấn Uyên sẽ phải làm thế nào? Ánh mắt Ôn Ninh bỗng trở nên mờ mịt.
Sau khi Bạch Tân Vũ đặt Mộ Yên Nhiên lên xe, nhìn thấy bộ dạng khốn khổ của cô ta, ngay cả đôi mắt xinh đẹp thường ngày vẫn luôn rực rỡ cũng bị lấp đầy những tơ máu, anh ta dường như cảm thấy trái tim mình đang bị một bàn tay vô hình nhéo một cái.
"Yên Nhiên, sao em lại..."
Mộ Yên Nhiên là một con người rất xem trọng thể diện, với cô ta, tính cách nhã nhặn của một cô công chúa đã thấm sâu vào trong máu thịt, thật sự rất khó có thể tường tượng ra việc Mộ Yên Nhiên tìm đến tận phòng bệnh của Ôn Ninh, đánh nhau với Ôn Ninh.
"Có phải người phụ nữ đó khiêu khích em trước không?"
Cho nên, theo bản năng, Bạch Tân Vũ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của Ôn Ninh, chắc chắn là người phụ nữ có mưu mô thâm hiểm kia đã nói một điều gì đó kích động Mộ Yên Nhiên, cho nên cô ấy mới bị mất khống chế như thế.
Mộ Yên Nhiên đang ngây ngốc bỗng nhiên giật mình tỉnh táo lại, nhìn thấy sự quan tâm trong ánh mắt của Bạch Tân Vũ, dường như cô ta đã bám víu được một cành cỏ cứu mạng, bây giờ người có thể giúp cô ta chỉ có thể là anh ta thôi, cô ta chỉ còn có thể dựa dẫm vào người đàn ông trước mặt này thôi.
"Là cô ta, cô ta đã khoe khoang trước mặt em, trong lòng em cảm thấy vô cùng khó chịu."
Mộ Yên Nhiên uất ức rơi nước mắt, giọng nói run rẩy, giống như cô ta là người đã phải chịu sự bắt nạt thật vậy.
Cô ta nhìn ra được tình cảm mà Bạch Tân Vũ dành cho mình, nhưng cô ta không thể chấp nhận nó, đồng thời lại không muốn mất đi một người đàn ông ngoan ngoãn phục tùng cô ta, sẵn sàng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng vì cô ta như Bạch Tân Vũ.
Đúng là lúc nãy cô ta có phần giận dữ quá mức, cho nên mới thất thố như thế, vì để không làm tổn hại đến hình tượng nữ thần của mình trong lòng Bạch Tân Vũ, Mộ Yên Nhiên mới đổ hết mọi vấn đề lên người Ôn Ninh.
Ánh mắt Bạch Tân Vũ trở nên tăm tối, "Người phụ nữ này, xem ra không đơn giản như anh đã tưởng, một tội phạm gây thương tích cho người khác lại có thể khiến cho Lục Tấn Uyên không chút nghi ngờ, thậm chí còn thân mật với cô ta như thế, xem ra thủ đoạn của cô ta quả là rất cao."
"Tội phạm gây thương tích?"
Mộ Yên Nhiên sửng sốt, Bạch Tân Vũ nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cô ta, lúc này mới ý thức được bản thân đã lỡ lời.
Lúc đầu điều tra ra việc này, vì lo lắng Mộ Yên Nhiên sẽ kích động nên anh ta mới che dấu.
"Đến cùng là có chuyện gì? Anh mau nói đi!"
Mộ Yên Nhiên cảm giác được chuyện này vô cùng quan trọng, nắm lấy tay của Bạch Tân Vũ, "Cầu xin anh, hãy nói cho em, đừng để em như một con ngốc, cái gì cũng không biết như thế!"
Vốn Bạch Tân Vũ đã thích cô ta, nhìn thấy cô ta chuẩn bị rơi nước mắt, cũng đau lòng gần chết, làm sao có thể từ chối được, đành kể rõ ra hết tất cả mọi việc.
Mộ Yên Nhiên nghe xong lời của anh ta, hai mắt thất thần nhìn vào hư không.
Thì ra Ôn Ninh là hung thủ đã lái xe tông vào Lục Tấn Uyên, lại còn sợ tội bỏ trốn, thì ra, lúc đầu chính Ôn Ninh là người đã khiến cho Lục Tấn Uyên không kịp đến sân bay để gặp cô ta, thì ra, tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến nhau.
Mộ Yên Nhiên nắm chặt tay lại thành nắm đấm, biết được những chuyện này rồi lại càng khiến cho cô ta thêm tức giận và đố kỵ Ôn Ninh hơn, dần dần cảm xúc ấy chuyển thành thù hận.
Loại người như Ôn Ninh, lại có thể phá hỏng được tình cảm của Lục Tấn Uyên và cô ta ư?
Dựa vào cái gì chứ?
"Yên Nhiên, em đừng xúc động, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn về chuyện này."
Bạch Tân Vũ nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của Mộ Yên Nhiên, vội vàng hạ giọng nói, "Nếu bây giờ em hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ khiến cho Lục Tấn Uyên càng xem cô ta như người bị hại thôi, lỡ như anh ta đồng cảm với Ôn Ninh, vậy em..."
Mộ Yên Nhiên gật đầu, "Em hiểu rồi!"
Trải qua việc đã xảy ra ngày hôm nay, Mộ Yên Nhiên đã hiểu được nhiều điều quan trọng, đàn ông đều thích những người phụ nữ đáng thương yếu đuối, hãy nhìn Ôn Ninh kia mà xem, một người phụ nữ đã từng ngồi tù, vì có thể giả vờ đáng thương tội nghiệp nên mới được Lục Tấn Uyên chấp nhận.
Cô ta không được kích động thêm một lần nào nữa.
"Tân Vũ, anh hãy yên tâm, em sẽ không... sẽ không kích động nữa đâu, nhưng mà, anh phải giúp em, em không thể thua dưới tay một người phụ nữ như thế được."
Bạch Tân Vũ do dự một hồi, thật ra anh ta cũng muốn nói, anh ta có thể chăm sóc cô ta, thậm chí còn làm tốt hơn Lục Tấn Uyên nữa.
Nhưng mà, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Mộ Yên Nhiên, cuối cùng thì Bạch Tân Vũ cũng không thốt ra được những lời đó ra khỏi miệng, chỉ gật đầu.
"Anh đối xử tốt với em quá!"
Lúc này Mộ Yên Nhiên mới mỉm cười, nhưng trong lòng hoàn toàn không để ý đến.
Về sau cô ta không thể lại thua Ôn Ninh, không thể thua một người đàn bà thấp kém như thế được.
Tại tầng hầm bí mật của nhà họ Lục.
Nơi này là chỗ để gia đình nhà họ Lục xử lý một số chuyện không thể để người ngoài sáng nhìn thấy được, dẫu sao cũng là một gia tộc lớn, khó tránh khỏi chuyện xuất hiện một số kẻ nhăm nhe phản bội, bọn họ thường ở chỗ này im lặng giải quyết tất cả những người đó.
"Hãy thả tôi ra đi, nhà họ Dư chúng tôi... nhà họ Dư..."
Chân tay Dư Phi Minh bị trói lại bằng dây thừng, nằm trên mặt đất lạnh lẽo bẩn thỉu, nhưng anh ta vẫn chưa cam chịu số phận, gào lên thảm thiết như một con heo sắp bị mổ thịt.
Lục Tấn Uyên vừa đến đã nghe thấy âm thanh chói tai này, khẽ nhíu mày lại, "Làm cho hắn im lặng chút đi!"
Cấp dưới nghe lệnh của anh, gật đầu, nhanh chóng đá vài cước vào bụng của Dư Phi Minh, "Im lặng chút đi, nếu không tao cắt lưỡi mày đấy!"
Dư Phi Minh bị dọa đến nỗi nước mắt rơi lả tả trên mặt, "Lục Tấn Uyên, lẽ nào cậu lại vì người phụ nữ kia mà đối xử với tôi như thế sao? Có đáng không? Bất hòa với nhà họ Dư thì có lợi gì với cậu chứ?"
Tuy nhà họ Dư thua xa nhà họ Lục nhưng chung quy lại thì nhà anh ta vẫn có một chút thế lực, lẽ nào Lục Tấn Uyên thật sự vì người phụ nữ kia mà đối phó với anh ta sao?
Lục Tấn Uyên nghe ra được giọng điệu khinh miệt Ôn Ninh từ trong lời nói của Dư Phi Minh, trong lòng lại càng thêm bực bội, bước về phía anh ta, nắm đầu anh ta lên, "Tôi làm cái gì, còn cần cậu dạy sao, bây giờ, nói hết tất cả mọi chuyện mà cậu biết về Ôn Ninh cho tôi nghe, hồi đó, Ôn Ninh đã chịu những oan ức gì? Rốt cuộc thì nhà họ Ôn đã làm gì?"