"Khụ, khụ khụ, thả ra..."
Đúng lúc này, một tiếng xẹt vang lên, một chiếc xe màu đen đâm thẳng vào cửa sắt của biệt thự nhà họ Đinh.
Theo tiếng nổ vang leng keng, cửa sắt bị phá tan ngay lập tức, sự bất ngờ này khiến đám người giúp việc ngoài sân sợ hãi tới mức gào lên không ngừng.
Đinh Thiên Vũ ở tầng hai đương nhiên cũng bị quấy rầy, vừa ngẩng đầu lên, vừa hay trông thấy cảnh này. Lúc dáng người Lục Tấn Uyên bước xuống từ trên xe, đôi mắt Đinh Thiên Vũ xẹt qua một tia sợ hãi mà chính anh ta cũng không nhận ra, sức mạnh trên tay dần dần buông lỏng theo bản năng.
Không khí tươi mới chạy vào, Đinh Vô Ưu đẩy Đinh Thiên Vũ thật mạnh, nhưng bản thân lại vì quán tính mà cả người lộn xuống trước cửa sổ.
"Á.."
Lục Tấn Uyên đi ra khỏi xe trông thấy ngay cảnh này. Đồng tử của anh đột nhiên co rút lại, trong giây phút đó dường như tim đã dừng đập, đại não cũng không kịp phản ứng lại, thân thể đã hành động ngay trong nháy mắt, đột nhiên lao lên. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Cũng may khoảng cách ở cửa sổ tầng hai và sân không quá lớn, Lục Tấn Uyên vừa nhào lên vừa hay đã ôm lấy người Đinh Vô Ưu, mượn lực lăn hai vòng trên cỏ.
Đinh Vô Ưu đã bất tỉnh. Lục Tấn Uyên nhìn gương mặt cô tái nhợt, vết máu loang lổ trên người, lập tức cởi áo khoác che trên người cô, ánh mắt hiện lên một sự đau xót.
Anh đột nhiên ngước mắt, đối diện với tầm mắt của Đinh Thiên Vũ đang đứng trước cửa sổ tầng hai. Anh ta vội vã lùi về sau, đột nhiên mở cửa xông ra ngoài.
Lục Tấn Uyên giờ chỉ muốn giết Đinh Thiên Vũ cho hả giận nhưng thế thì lợi cho anh ta quá rồi, hơn nữa, bây giờ anh lo lắng cho tình hình của Đinh Vô Ưu hơn. Nhìn An Minh một lát, ôm ngay Đinh Vô Ưu lên xe rời đi.
An Minh dặn dò cấp dưới, đánh ngất Đinh Thiên Vũ rồi dẫn đi, sau đó cũng rời đi cùng.
Biệt thự họ Lục.
Đinh Vô Ưu bất tỉnh nằm trên giường.
"Cậu Uyên, người bệnh chỉ bị một vài vết thương ngoài da, đã xử lý xong rồi, cơ thể cũng không còn vết thương nghiêm trọng nào khác. Bây giờ bị ngất đi là do kinh sợ quá độ thôi, chờ cô ấy tỉnh lại chăm sóc cẩn thận vài ngày là không sao rồi."
Sau khi An Minh tiễn bác sĩ đi, lại quay về phòng, nhỏ giọng nói: "Boss, có chuyện tôi phải báo cáo với anh."
Lục Tấn Uyên liếc mắt nhìn anh ta, biết thời điểm như thế này nếu không phải chuyện khẩn cấp, An Minh chắc sẽ không cố tình nói với anh, nhìn Đinh Vô Ưu, dém chăn cho cô, rồi đi ra ngoài.
"Chuyện gì?"
An Minh mím môi: "Chiếc xe chúng ta lần theo ban sáng, hai người đàn ông đó chết rồi, Đinh Thiên Vũ, điện rồi."
Sắc mặt anh bỗng nhiên tối sầm xuống, nhìn An Minh, lông mày cau chặt lại: "Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi đã bảo người đi kiểm tra, hai người đàn ông đó dùng một loại độc, sau khi nghiên cứu thì thời gian phát độc là mười hai tiếng, nói cách khác, mười hai tiếng trước, hai người đó đã uống chất độc này vào rồi."
"Kiếm tra camera, hai người kia chắc cũng không biết trong người mình có loại độc này."
"Tình hình của Đinh Thiên Vũ cũng như vậy, nguyên nhân khiến anh ta phát điên, cũng là do cơ thể ẩn chứa một loại độc tố phá hoại thần kinh não bộ, phát tác sau mười hai tiếng."
Sắc mặt Lục Tấn Uyên vô cùng tệ hại, cho dù là Đinh Thiên Vũ điên rồi hay là hai người kia chết rồi, đều chứng minh một vấn đề, có kẻ giật dây đẳng sau.
Đương nhiên, chuyện này anh đã nhận ra từ trước, có điều vẫn chưa hề điều tra ra được.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện xảy ra trên người Đinh Vô Ưu không đơn giản như anh nghĩ, cảm giác ngoài tầm kiểm soát này rất nguy hiểm, Lục Tấn Uyên đã lâu không trải nghiệm qua rồi.
Đinh Vô Ưu hôn mê, mọi người đều cho rằng ngày mai cô sẽ tỉnh lại, thế nhưng đã qua hai ngày, Đinh Vô Ưu cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Lục Tấn Uyên tìm không ít bác sĩ tới khám, bác sĩ nào cũng cho ra kết luận na ná nhau. Cơ thể Đinh Vô Ưu tất cả đều bình thường, bây giờ cô thật sự giống như ngủ thiếp đi, cụ thể tại sao thời gian dài mà vẫn bất tỉnh, tạm thời bọn họ chưa tìm ra được nguyên nhân.
Bởi vì chuyện này, tính khí Lục Tấn Uyên dạo gần đây rất nóng nảy.
Từng ngày từng ngày qua, Đinh Vô Ưu đã nằm trên giường sáu ngày rồi, cô hít thở sâu, sắc mặt hồng hào, vết thương trên cơ thể đã khỏi từ lâu rồi.
Nếu như không biết cô nằm nhiều ngày như vậy, ai cũng nghĩ là cô chỉ ngủ thiếp đi thôi.
Lúc ngày thứ bảy, đôi mắt Đinh Vô Ưu cuối cùng đã từ từ mở ra.
Trong phòng không có bất kỳ ai, Đinh Vô Ưu chớp chớp khóe mắt khô khốc, hai mắt trong suốt dường như bị phủ một tầng sương, nhìn cái gì cũng mơ hồ.
Cô vẫn nằm trên giường không động đậy, nhìn chằm chằm trần nhà không biết đang nghĩ gì. Đinh Vô Ưu cũng không biết bản thân hôn mê bao nhiêu ngày, nhưng lần này mở mắt ra, có cảm giác như đã một đời rồi.
Bởi vì... Ký ức cô bị mất đi đã hồi phục hoàn toàn.
Chuyện ngày xưa cô nhớ lại rồi, chuyện xảy ra năm năm qua tất cả cô đều không quên.
Cô cứ nằm mãi trên giường như vậy, không biết qua bao nhiêu lâu, cửa phòng bị mở ra nhẹ nhàng. Lục Tấn Uyên thấy cô trợn tròn mắt, mừng rỡ như điên, dường như là lao tới.
"Đinh Vô Ưu, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, sao rồi? Cơ thể có chỗ nào khó chịu không?"
Giọng nói quen thuộc vang tới, đôi mắt Đinh Vô Ưu lóe lên, sau đó từ từ nhắm lại, chẳng hề nói một câu. Cô không biết mình nên nói gì, tạm thời cũng không muốn đối diện với Lục Tấn Uyên, chỉ có thể tránh không nhìn.