Thật lâu sau, anh mới trả lời: "Anh bận công việc quá, không có thời gian đi tìm em, thà để em không vui một hồi, còn tốt hơn là đợi đến khi thật sự rảnh lỗi mới gặp lại."
Nói thật Ôn Ninh cũng không phải là không thể chấp nhận được lời giải thích này, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy quầng thâm màu xanh dưới đôi mắt của Lục Tấn Uyên, hẳn là mấy ngày gần đây anh rất bận rộn với công việc.
Có lẽ, là anh thực sự rất bận ...
Ôn Ninh suy nghĩ, cũng không còn khó chịu như lúc nãy nữa, nhưng vẫn mở miệng nói: "Vậy tại sao anh lại không quan tâm đến em? Mà lại ở bên cạnh người phụ nữ kia?"
"Em ghen à?" Lục Tấn Uyên nhìn Ôn Ninh giống như một chú cún con bị bỏ rơi, giọng điệu có chút đáng thương, trong lòng đột nhiên dịu lại, “Anh cùng gia đình cô ta có một vài hợp tác cần phải bàn bạc, thế nhưng nếu cô ta lại dám vô lễ như vậy, cái mà gọi là hợp tác này anh sẽ coi như không nói chuyện cũng được. "
Nghe đến những lời này, vẻ lo lắng trong lòng Ôn Ninh đã giảm bớt đi rất nhiều, nếu Lục Tấn Uyên đã từ bỏ hợp tác công việc với người phụ nữ đó vì cô, cô dường như cũng không cần phải tiếp tục theo đuổi bám rít nữa.
"D .." Ôn Ninh rầu rĩ đồng ý, "Vậy anh bây giờ còn rất bận sao? Nếu như mệt, hay là trở về khách sạn nghỉ ngơi trước đi."
Lục Tấn Uyên từ khi tới đây cho đến bây giờ, không những không ngủ, thậm chí còn ngược múi giờ mà cũng không ngã gục, chắc hẳn là mệt chết đi được.
Lục Tấn Uyên gật đầu, "Vậy em về bệnh viện trước đi, chăm sóc cho bác gái, có anh ở đây, không cần phải lo %3D lắng."
Ôn Ninh cảm thấy có gì đó không đúng, nếu là bình thường, Lục Tấn Uyên nhất định sẽ để cô ở lại cùng anh, dù sao nếu ở khách sạn, cô cũng có thể giúp pha cà phê sủi bọt gì đó.
Người đàn ông này dường như ... ngày càng không muốn ở bên cô.
Có thể là do công việc quá mệt sao?
Trong lòng Ôn Ninh cảm thấy có chút khó chịu, đặc biệt là làm đồ lâu như vậy, anh lại không hỏi một câu, rất không can tâm nói: "Em mệt rồi, có thể đến chỗ của anh nghỉ ngơi một lát được không?"
Lục Tấn Uyên nhìn biểu hiện của Ôn Ninh, ánh mắt của cô có chút dè dặt thận trọng, cũng có chờ mong, anh hơi dao động một lát, nhưng rồi lại dời mắt sang chỗ khác, "Mệt rồi thì về trước đi, buổi tối anh có thể còn phải ra ngoài xã giao, không có thời gian ở bên cạnh em."
Giọng điệu của Lục Tấn Uyên rất cứng nhắc, Ôn Ninh nghe xong luôn cảm thấy rất kỳ lạ.
Anh nói ra những điều này, chẳng lẽ là cảm thấy bản thân cô là người rảnh rỗi không có công việc, là một kẻ vô dụng cần một người ở bên cạnh sao?
Suy nghĩ một chút, Ôn Ninh cũng có chút nản lòng, nếu Lục Tấn Uyên không muốn gặp cô như vậy, thế thì cô cần gì phải cắm mặt vào cặp mông lạnh ngắt của người ta như thế?
Chỉ là, ánh mắt bắt gặp một vết sẹo trên tay Lục Tấn Uyên vẫn chưa lành hẳn, cơn tức giận vừa rồi lại thoáng chốc tiêu tan đi rất nhiều.
Đó là lần cuối cũng những người đó tấn công cô, vết sẹo để lại khi anh vì cô mà đỡ lấy, bây giờ mặc dù vết thương vẫn chưa khép miệng, nhưng vết sẹo vẫn còn đó.
Nhìn thấy cái đó, cô không tức giận được, trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt: "Không được, bây giờ em phải nghỉ ngơi, chỗ anh ở chắc chắc là gần hơn so với bệnh viện với biệt thự rất nhiều, để em đi nghỉ ngơi một chút, cũng sẽ không sao đâu.”
Tính tình của Ôn Ninh thẳng thắn như vậy, nếu Lục Tấn Uyên không phải che giấu suy nghĩ của mình mà không nói cho cô biết, thế thì cô sẽ phải bám víu lấy anh cho đến khi anh nói ra mới được.
Cô không tin, mấy ngày trước còn vì chuyện của mình mà bận rộn lu bu, thậm chí người đàn ông còn chịu đựng, nhưng bây giờ anh có vẻ như đang bị cô làm phiền.
Nhất định là có hiểu lầm gì.