"Tôi cũng không ngờ, cậu ấm nhà họ Dư là là kẻ xấu xa bỉ ổi như vậy."
Lục Tấn Uyên chậm rãi bước tới, nhìn tên Dư Phi Minh vẫn còn rất bình tĩnh mà đối mặt với anh, anh đột nhiên giơ chân hung hăng đá vào vị trí yếu ớt nhất của anh ta!
Vốn dĩ Lục Tấn Uyên đã từng học võ phòng thân, so với thân thể cường tráng của anh, mấy động tác như mèo ba chân của Ôn Ninh chẳng là gì cả.
Ngay lập tức, mồ hôi lạnh của Dư Phi, Minh chảy ròng, hai chân mềm nhũn, anh ta chật vật quỳ xuống.
"A! Lục Tấn Uyên, thằng điên này!"
"Tìm người đưa nó ra ngoài." Lục Tấn Uyên nói xong thì không quan tâm đến anh ta nữa, anh dặn dò An Thần một câu rồi vào phòng, thấy chiếc máy chụp hình kia, ánh mắt anh lạnh băng, thẳng tay ném nó xuống sàn vỡ nát.
Trong phút chốc, chiếc máy đắt tiền vỡ thành năm, bảy mảnh, thê thảm đến mức không nỡ nhìn, Lục Tấn Uyên liếc một cái, rồi lấy chiếc thẻ dữ liệu trong máy ra, cuối cùng Ôn Ninh cũng không còn căng thẳng nữa, cô thả lỏng một chút.
Giọng nói của Lục Tấn Uyên khàn khàn, "Gọi bác sĩ tới đây!"
Lục Tấn Uyên nói với An Thần, sau đó anh tìm một căn phòng trống khác rồi bước vào.
Mary chứng kiến tất cả, vốn dĩ cô ấy định ngăn cản Lục Tấn Uyên, nhưng thấy dáng vẻ muốn độc chiếm của anh quá mạnh, cô ấy không dám manh động, người đàn ông này, có vẻ vẫn rất quan tâm đến Ôn Ninh, vậy thì, chắc là sẽ không sao đâu nhỉ?
Nghĩ rồi, Mary không dám đứng đây lề mề nữa, bởi vì An Thần đã bắt đầu chú ý đến người lao công thích xem chuyện náo nhiệt này rồi, cô ấy đành phải tạm thời rời đi.
Không còn ai nữa, Dư Phi Minh giãy dụa hai cái trên sàn, ngay khi anh ta muốn bò dậy để ra ngoài, thì An Thần tới gần cản anh ta.
"Ngài Dư, thật xin lỗi, phiền ngài hợp tác một chút, vừa rồi cậu chủ Lục có dặn tôi phải để mắt tới ngài."
"Tao nói cho mày biết, tao là người thừa kế nhà họ Dư, tụi mày mà làm gì tao thì nhà họ Dư sẽ không bỏ qua đâu. Một trợ lý quèn như mày mà dám ra lệnh cho tao sao?"
"Nhà họ Dư như thế nào, ngài có thể nói với ông chủ của tôi, nhưng mà bây giờ, ngài không thể đi!"
An Thần khinh bỉ nhìn gã đàn ông ngu ngốc trước mặt mình, theo như anh ta thấy, Lục Tấn Uyên rất tức giận, chắc chắn anh sẽ không dễ dàng tha cho Dư Phi Minh, còn nhà họ Dư... rồi cũng tan nát thôi, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian!
Lục Tấn Uyên bế Ôn Ninh vào một căn phòng khác, trên đường đi, Ôn Ninh liên tục dụi tới dụi lui vào ngực anh, bây giờ cô đã không còn ý thức, chỉ muốn thoát khỏi cảm giác bị hành hạ này thật nhanh.
Lục Tấn Uyên cũng không nhịn nổi, nhưng vừa nghĩ tới việc trong bụng cô còn có một đứa trẻ, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành phải cố nén ngọn lửa trong lòng, anh đặt cô lên giường, "Em cố tỉnh táo một chút, Ôn Ninh, bác sĩ sẽ đến ngay."
Có điều, bây giờ Ôn Ninh không còn nghe rõ anh đang nói gì, cô chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, còn rất dễ nghe, ít nhất cũng cho cô một cảm giác an toàn khó nói rõ thành lời.
"Um, nhưng mà tôi khó chịu..." Ôn Ninh kéo xé quần áo trên người mình.
Lục Tấn Uyên đành phải dời tầm mắt, không nhìn cô nữa.
Dù đã xé quần áo, nhưng cảm giác khó chịu của Ôn Ninh vẫn không giảm chút nào, vậy là, cô bò dậy, nhân lúc Lục Tấn Uyên không cảnh giác, cô ôm lấy cổ anh, kề sát đôi môi ngọt như thạch vào người anh.
Lục Tấn Uyên không kịp tránh, cứ thế bị cô hôn, đôi mắt vốn đen nhánh bây giờ tựa như có thể khiến người khác chìm vào bóng đêm vô tận, sâu không thấy đáy.
Thế nhưng... ý chí của người đàn ông này vẫn chưa sụp đổ hoàn toàn, "Bác sĩ sẽ tới ngay, em cố chờ thêm một chút nữa!"
Vừa nói, anh vừa cố nhịn cảm giác xao động trong lòng, kéo cơ thể mềm mại kia ra khỏi người mình.
"Không muốn bác sĩ đâu, em muốn anh..."
Có lẽ là do tác dụng của thuốc, mà cũng có thể là vì Lục Tấn Uyên lại xuất hiện đúng lúc để cứu cô một lần nữa, nên giọng nói của Ôn Ninh mang vẻ nũng nịu hiếm thấy, đôi mắt của Lục Tấn Uyên càng lúc càng tối đi.
Không thể không thừa nhận, những lời vừa rồi của Ôn Ninh khiến anh cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
"Em thật sự muốn anh làm như vậy?"
Lục Tấn Uyên lui về sau một chút để kéo dãn khoảng cách giữa hai người, ngay sau đó, anh nâng cằm cô rồi hỏi.
Từ trước đến giờ Lục Tấn Uyên luôn rất ngạo mạn, anh sẽ không cưỡng bức một người phụ nữ không tỉnh táo.
"Ừm."
Ôn Ninh gật đầu một cái, cô đáp không do dự.
Đôi mắt luôn lạnh như băng của anh lại trở nên điên cuồng hơn, nóng bỏng hơn, tựa như muốn ăn sạch người trước mặt mình.
Lục Tấn Uyên híp mắt, "Anh là ai? Ôn Ninh, nhìn cho kỹ xem anh là ai"
"Anh là Lục Tấn Uyên, em không nhìn lầm đâu..." Ôn Ninh ngoan ngoãn nói những lời mà Lục Tấn Uyên muốn nghe, ngay sau khi cô thốt lên cái tên đó, anh cũng hoàn toàn vứt bỏ lớp mặt nạ lạnh lùng của mình, ngang ngược hôn lên đôi môi của Ôn Ninh.
Nếu cô đã cam tâm tình nguyện mà anh còn từ chối nữa, thì cũng quá làm màu rồi...