Nghe thấy trong phòng có tiếng đồ rơi xuống, bác sĩ lập tức trở nên cảnh giác, bước vào trong phòng liền nhìn thấy Ôn Ninh đang bị cơn đau hành hạ đến nỗi phải lăn lộn ở trên giường.
Anh đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Ôn Ninh thì lập tức hiểu ra điều gì đó: “Mau, gọi chuyên gia phụ sản đến đây mau, có lẽ cô ấy sinh non rồi!”
Ôn Ninh cũng hiểu được chuyện này, cô cắn chặt môi, nhìn bác sĩ: “Nhanh lên một chút, gọi bác sĩ đến đây, bé con không thể xảy ra chuyện gì được..."
Cả cơ thể của Ôn Ninh sớm đã bị cơn đau tra tấn đến mức đầu óc không còn tỉnh táo, nhưng lúc này, khi cô nói ra câu này thì ánh mắt của cô lại vô cùng kiên định, bác sĩ gật đầu ngay lập tức, cùng cảm thấy vô cùng trấn động với tình cảm mà cô dành cho con, vội gật đầu: “Yên tâm đi, sẽ có người đến ngay thôi, bây giờ cô cứ hít thở sâu vào!”
"Hít thở sâu, hít thở sâu, hít thở... thả lỏng một chút, đau đớn sẽ qua nhanh thôi."
"..."
Ôn Ninh bấu chặt lấy bàn tay của bác sĩ, cô cố gắng làm theo những chỉ dẫn của anh ta nhưng cơn đau vẫn kéo dài không dứt, không có bất cứ dấu hiệu nào sẽ vơi bớt.
Qua một lúc sau, đội ngũ bác sĩ của nhà họ Lục cuối cùng cũng đã tới, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng không dám đưa cô vào phòng sinh mà họ đã chuẩn bị từ trước: “Cô Ôn, cô bị vỡ nước ối rồi, chỉ có thể sinh ở đây thôi!”
Ôn Ninh khó khăn gật đầu, trong lòng sinh ra một nỗi sợ hãi, vừa mới thế này mà cô đã không còn chút sức nào nữa rồi, làm sao có thể sinh ra đứa bé được đây?
"Cô Ôn, cô có thể nói chuyện với tôi, chuyển sự chú ý để giảm bớt cơn đau.” Bác sĩ nhìn bộ dạng của cô cũng vô cùng lo lắng. "Nói cái gì hả bác sĩ? Nói về sự nổi bật của Lục Tấn Uyên trong đám cưới của anh ta sao?"
Ôn Ninh gắt gao nắm chặt tay, cô giương mắt nhìn trần nhà màu trắng, nhìn ánh đèn đang chiếu sáng, ánh sáng kia chói lóa chiếu thẳng vào đôi mắt yếu ớt của cô, cuối cùng khiến cho nước mắt của cô chảy xuống.
Lúc này, không còn ai để ý đến chuyện cô khóc nữa rồi, trong thời khắc đau khổ này, cô mới có thể phơi bày ra sự đau khổ của chính bản thân mình.
"Cô Ôn, cô Ôn! Cô hãy tỉnh lại một chút!"
Bác sĩ thấy đôi mắt trống rỗng của Ôn Ninh, trong lòng đột nhiên trở nên lo lắng, lỡ như xảy ra chuyện gì đó, chắc chắn Diệp Uyển Tĩnh sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu của anh ta, nếu thế thật thì anh ta cũng sẽ xong đời.
Ôn Ninh cắn chặt răng, cô đột nhiên cảm thấy tinh thần của mình thật sự mệt mỏi, trong khoảnh khắc bị cơn đau hành hạ như thế này, cô đột nhiên cảm thấy, có lẽ được vĩnh viễn giải thoát cũng không phải là chuyện gì xấu.
Chỉ là, giọng nói của bác sĩ vang lên khiến cho lý trí và tình thương của một người mẹ lại trỗi dậy trong cô, không được, con của cô còn chưa được sinh ra, cô sao có thể từ bỏ dễ dàng như thế chứ?
Ôn Ninh cắn răng, cô phải nghĩ đến một điều gì đó, không được bản thân rơi vào trạng thái hôn mê, nghĩ đến đây, dường như trước mắt cô lại hiện ra những hình ảnh ngắt quãng, Lục Tấn Uyên và Mộ Yên Nhiên đang đứng cạnh nhau trước sự có mặt của tất cả mọi người, họ mỉm cười hạnh phúc với những người bạn và gia đình gia đình đến chúc phúc, còn có hình ảnh bọn họ đứng trước mặt cha xứ tuyên thệ sống trọn đời bên nhau.
Tất cả mọi người đều chúc phúc cho đôi vợ chồng trai tài gái sắc, thậm chí cô còn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Diệp Uyển Tĩnh, vẻ mặt hài lòng như thế, tao nhã đến thế.
Trong ánh đèn lộng lẫy, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Từng hình ảnh được kết hợp với nhau một cách sống động, vô cùng hài hòa, tươi đẹp lại khác biệt như một trời một vực với tình cảnh chật vật của cô bây giờ.
Cô nằm ở nơi này, chịu đựng sự đau đớn trước nay chưa từng có, mà anh lại ở chỗ đó hưởng thụ tất cả những sự hạnh phúc nhất trên thế gian này, trong nháy mắt những gì tốt đẹp mà anh đã từng đối xử với cô cũng tan thành bọt biệt, lời hứa sẽ bảo vệ cô suốt đời, lời hứa sẽ không để cô phải chịu đựng thêm bất cứ sự ủy khuất nào nữa, trong giờ phút này, tất cả những lời hứa ấy đều biến thành những mũi dao, hung hãn đâm vào trái tim cô, chế giễu cô.
Đến cuối cùng, còn muốn cướp đi đứa con bé bỏng của cô.
Thế gian này sao lại bất công đến vậy?
Ôn Ninh cảm thấy lồng ngực mình cũng trở nên đau nhói, đầu cũng đau đớn vô cùng, những suy nghĩ này, khiến cô gần như phát điên, nhưng mà, không thể kiềm chế bản thân mình dừng lại được.
Chỉ có những hình ảnh đó mới có thể kích động được sự oán hận từ trong nội tâm sâu thẳm của cô.
Cô không thể chết, đứa bé, cũng không thể chết, nếu như chết rồi, thì làm sao cô có thể chờ được đến ngày Lục Tấn Uyên và Mộ Yên Nhiên gặp vận rủi đây, nếu chết rồi, thì tất cả cũng không còn nữa..
"Lục Tấn Uyên, tôi hận anh."
Giọng nói của Ôn Ninh nghẹn ngào trong cổ họng, khó khăn phát ra được vài tiếng, loại đau khổ này, cô mãi mãi không thể quên đi được, mà người đã tạo ra cơn đau này, đều là nhà họ Lục, là Lục Tấn Uyên.
"Cô Ôn, cô muốn nói gì?"
Ý thức được Ôn Ninh đang nói gì đó, có người hỏi cô, cô không trả lời, chỉ lặp lại câu nói đó: “Lục Tấn Uyên, tôi hận anh."
"Lục Tấn Uyên, tôi hận anh."
“Lục Tấn Uyên, tôi hận anh."
Bác sĩ nghe thấy giọng nói của cô, toàn thân cũng trở nên chấn động, giọng nói này, thật sự không thể phát ra từ một con người, mà giống như được phát ra từ ma quỷ bò lên từ địa ngục.
Đây là kết quả mà nhà họ Lục muốn thấy sao?
Đang lúc ông bác sĩ định nói cái gì đó, để trong đầu cô vơi bớt sự thù hận thì đột nhiên một cơn đau kịch liệt như một cơn thủy triều ập đến bao trùm lấy toàn bộ thân thể cô.
"A! Đau quá, đau quá..."
Ôn Ninh không thể nhịn được mà kêu lên thảm thiết, tay bấu chặt hơn vào mép giường, móng tay đều bị gãy: “Không được rồi, tôi muốn sinh mổ, đứa bé... không thể ra được..."