Mục lục
Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Tránh ra, người nhà của nó đã đến rồi đúng không, tôi nhất định phải...”

Nếu là trước đây đạo diễn cũng hết cách với cô ta nhưng bây giờ thì khác, đạo diễn chỉ cười mỉa mai.

“Cô nhất định phải làm gì? Tôi cảnh cáo cô nếu muốn gây chuyện thì cút khỏi đây cho tôi, đừng gây rối ở chỗ tôi."

Tô Bích Hiền sững sờ và không dám tin nhìn ông ta và gần như phát điên: “Được đó, rất được, hừ, tôi nói cho ông biết tôi không thèm chụp bộ phim này nữa để xem ông sẽ làm như thế nào."

Khuôn mặt của đạo diễn vẫn bình thản như cũ: “Tôi quên nói cho cô biết, cho dù cô có muốn chụp hay không thì vai nữ chính của bộ phim này cũng không còn là cô nữa rồi."

“Ý ông là sao?" Cô ta kinh ngạc đến ngây người.

“Chính là ý trên mặt chữ đó, cô và đứa cháu của cô sau này không cần lại đến đoàn phim nữa, nếu như cô có bất cứ ý kiến gì thì trực tiếp đi hỏi ông chủ của công ty các người ý." Đạo diễn không kiên nhẫn xuy tay cũng lười nhìn cô ta.

Mặc dù Tô Bích Hiền cũng khá nổi tiếng nhưng chỉ có thể dừng ở đây mà thôi, ai bảo cô ta xúc phạm đến cậu chủ nhỏ nhà họ Lục cơ chứ, cũng đừng nghĩ đến việc tiếp tục lăn lộn trong giới này nữa.

Ngày hôm sau.

Vô Ưu vừa bước vào công ty đã phát hiện ra những người khác nhìn cô với ánh mắt có chút không đúng, không chỉ như vậy còn có rất nhiều người chỉ trỏ vào cô mà xì xào bàn tán.

"Thì ra người trên mạng nhắc tới chính là cô ta, thật sự không biết làm sao loại người này có thể bước chân vào nhà họ Lục được chứ.”

"Hừ, gia nhập công ty thì tính là gì, nghe nói cái cô Vô Ưu này có quan hệ mờ ám với Tổng giám đốc Lục của chúng ta đấy, bây giờ rất nhiều người trong công ty đều biết, cô là người mới tới nên có lẽ chưa nghe nói qua." Đọc truyện hay trên truyen88.net

"Ồ cô ta giỏi như vậy à, trông rất xinh đẹp thảo nào ông chủ mới thích."

“Hừ, đẹp thì có lợi ích gì chứ? Chỉ là bình hoa mà thôi, lần này không phải bị vạch trần chuyện sao chép trong cuộc thi có quy mô lớn như vậy sao, đúng là mất mặt."

"Còn không phải sao? Lần này không chỉ có mình cô ta xấu hổ mà cuộc thi đó còn có giám khảo người nước ngoài nữa, lần này ném mặt mũi ném đến tận nước ngoài đi."

Tuy rằng âm thanh bàn tán của họ không lớn, Vô Ưu cũng không nghe được hết nội dung nhưng cô chắc chắn họ đang nói về mình, hơn nữa không phải là những lời lẽ tốt đẹp gì, chỉ thỉnh thoảng nghe được mấy chữ nhạy cảm như cuộc thi hay sao chép gì đó.

Cô lộ vẻ nghi ngờ hai tay nắm chặt lại và sắc mặt cực kỳ khó coi, trong lòng không ngừng trào dâng một cảm giác sợ hãi không thể giải thích được nên lập tức chạy đến phòng thiết kế.

Đúng lúc này, tất cả nhân viên phòng thiết kế đều đang vây quanh một chiếc máy tính, sau khi thấy cô thì lập tức im lặng và nhìn cô chằm chằm với ánh mắt cực kỳ ghét bỏ.

Vô Ưu hít sâu một hơi rồi sải bước đi vào phòng làm việc của mình, mở máy tính lên và gần như không cần cố ý tìm kiếm đã có rất nhiều trang chủ của các trình duyệt đều đăng tải một tin tức giống hệt nhau.

Cô nhìn tên cuộc thi quen thuộc ở bên trên, cô biết hôm nay là ngày công bố bảng xếp hạng, kết hợp với những lời nói vừa nghe được ở trên đường đến đây thì trong lòng cô đã mơ hồ đoán được.

Bấm mở trang web chính thức của cuộc thi ra, tin tức chiếm vị trí đầu tiên chính là một bài báo chỉ trích và hai chữ sao chép rất lớn được viết ngay sau tên của cô cực kỳ chói mắt.

Đầu óc như nổ tung dường như có thứ gì đó bị tách ra và trở nên trống rỗng, cô ngây người nhìn những dòng chữ bên trên.

Sao chép? Không, làm sao cô có thể ăn cắp ý tưởng của người khác được chứ?

Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng và trái tim gần như nghẹt thở, cô cắn chặt môi cơn đau nhói khiến cô tỉnh táo lại một chút rồi cổ tay khẽ run lên và nắm chặt con chuột từ từ kéo xuống từng chút một.

Bảng xếp hạng đã được công bố nhưng trong đó không có tên cô, mà tất cả những gì cô nhận được chỉ là một bài phê bình cô ăn cắp ý tưởng của người khác, nói rằng bản thảo mà cô nộp lên lại giống hệt với bài dự thi của một thí sinh khác.

Ban giám khảo so sánh thời gian giao nộp bản thảo của cả hai, thì thấy một thí sinh dự thi khác đã nộp sớm hơn cô gần mười ngày cho nên kết luận cô là người sao chép.

Nhưng người mà cô sao chép lại giành được giải nhất của cuộc thi, Vô Ưu nhìn cái tên trên đầu.

Đào Uyển Thanh?

Cô bất giác lắc đầu cô hoàn toàn không quen biết người này hơn nữa cũng chưa từng nghe thấy tên tuổi của người này.

Hai bài dự thi giống hệt nhau được gửi đi tất nhiên sẽ có một bài trong số đó là sao chép, người khác có thể không rõ nhưng trong lòng Vô Ưu đã hoàn toàn chắc chắn người sao chép chính là Đào Uyển Thanh mà không phải là mình.

Nhưng vì sao cô ta lại có được bản thảo của mình chứ? Còn nộp sớm hơn mình nhiều ngày như vậy? Đọc truyện hay trên truyen88.net

Trong đầu cô là một mảng rối bời dường như có thứ gì đó chợt lóe qua, nhưng cô chưa kịp bắt lấy thì đã bị những bình luận bên dưới bóp nghẹt trái tim.

Sự việc này gây chấn động và ảnh hưởng không hề nhỏ, những bình luận bên dưới đã vượt quá một triệu lượt chỉ trong vòng một đêm.

Mỗi một dòng bình luận đều là những lời lăng mạ Vô Ưu là “kẻ sao chép ý tưởng", lời lẽ lịch sự hay thô bỉ đều có, làm sao Vô Ưu có thể cãi lại hàng triệu cái miệng được chứ.

Đáy mắt cô trở nên u ám, đầu óc căng thẳng và trong lòng chua xót không chịu nổi, tại sao, tại sao sự việc lại trở nên như vậy chứ?

Nước mắt tuôn rơi "bộp" một tiếng, Vô Ưu biết chuyện này nổ ra khiến cho giấc mộng có liên quan đến thiết kế của cô giờ phút này đều hóa thành bọt nước.

Đúng lúc này di động vang lên.

Cô không nhìn màn hình mà trực tiếp nhận cuộc gọi cũng không hề lên tiếng.

“Vô Ưu!”

Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu bên kia, tiếng ù vang lên bên tai, cô mở miệng muốn nói gì đó nhưng cổ họng như thể bị nghẹn lại khiến cho cô không nói lên lời.

Cô chưa từng phải chịu nhục nhã đến mức trái tim như muốn nổ tung, nên nước mắt càng tuôn trào dữ dội hơn.

Mặc dù Lục Tấn Uyên không nghe thấy giọng của cô nhưng vẫn có thể nghe thấy được hơi thở hỗn loạn của cô, anh lập tức nhíu mày: “Em đang khóc à?"

Vô Ưu hít sâu một hơi: “Không có Nhưng giọng nói khản đặc của cô không có một chút sức thuyết phục nào cả.

Sắc mặt của Lục Tấn Uyên chợt

ket-hon-cung-tong-tai-diu-dang-352-0

ket-hon-cung-tong-tai-diu-dang-352-1

ket-hon-cung-tong-tai-diu-dang-352-2

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK