Mục lục
Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 117

Còn Lệ Kiên, ngay từ lúc ban đầu khi Lê Minh Viễn bước tới chỗ Tô Noãn Tâm và cô gọi Lê Minh Viễn bằng chủ, anh ta cũng đã choáng váng rồi… Sau đó, Tô Noãn Tâm nói những chuyện đã xảy ra, trong lúc nhất thời hầu như mọi chuyện đều rõ ràng.

Lệ Kiên tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi hét lên từng chữ: ” Lệ, Minh, Viễn! Hóa ra tôi đã vì cậu nên mới thành bộ dạng thê thảm như này!”

Tô Noãn Tâm trực tiếp bị tiếng gầm dọa cho ngày người.

Nhất thời quên mất sợ hãi và khóc lóc… Yên lặng nhìn về nơi phát ra tiếng gầm, vừa nhìn một cái liền nhận ra Lê Kiến Gần như buột miệng nói: “Tên kiến

thai chết tiệt tại sao anh lại ở đây Lê Minh Viễn nhướng mày nói: “Tên

biến thái chết tiệt

– Khi Tô Noán Tâm vừa nghe thấy giọng nói của Lệ Minh Viễn, cô lại bắt đầu tủi thân và nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Cô khit khít mũi nói: “Chú… Cái biến thái chết tiệt kia ngày nào ở bệnh viện cũng quấy rầy em, sau này khi em đến trường học mới có thể thoát khỏi sự đeo bám của anh ta. Nhưng hôm nay được nghỉ, trên đường em đi từ trường học đến bệnh viện để gặp mẹ, anh ta đã giả mạo là chủ và lừa em lên xe, sau đó còn dùng sức mạnh đổi với em… còn mang theo một khẩu súng gây mê, de dọa em…

Nghe vậy, Lý Minh Viễn hơi hơi hi mắt nhìn về phía Lê Khôi nói: “Nhữngchuyện này đều do chủ làm sao

Lẻ Kiến cau máy nói: “Là Minh Viện, cầu dừng đối chủ đi Cậu không có nghiệ thấy có gái này nói cái gì sao, là cô gái này nhận nhằm tối thành câu rồi còn làm tôi bị thương nữa, ngô thương tôi đấy! Bởi vì cầu mà tôi mới bị đánh đến như vậy! Chuyện này cậu phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng! Xem ra cậu và cô gái này rất quen thuộc với nhau, chẳng lẽ là cậu cố tình bảy mưu hại tôi sao?”

Tô Noãn Tâm ngơ ngác nhìn Lê Minh Viễn: “Chú ý của anh ta là sao? Anh ta là người em đánh đêm đó, không phải là chủ sao?”

Lê Minh Viễn tức giận nói: “Thế nào? Em còn nghĩ muốn đánh tôi sao?”

“Em… hu hu… Chủ ơi, em sợ”

Miệng dàn bà là con ma lừa dối,Cứ giả bộ đi.

Hiền nhiên, sau khi biết người có đánh đêm đó là Lệ Kiên mà không phải chủ, vẻ hoảng sợ trong mắt cô lập tức biến mất.

Cho nên trước đây cô, rất sợ hãi, là vì sợ anh bị tổn thương?

Cũng may không phải anh, nếu không Tô Noãn Tâm đã sớm chết không có nơi chốn từ lâu rồi.

Tô Noãn Tâm vừa khóc vừa bắt đầu đánh giá những người nhà họ Lệ đang có mặt ở đây.

Mà Lê Minh Viễn, trực tiếp bỏ ngoài tại những lời nói của Lệ Kiên, dẫn Tô Noãn Tâm, người vẫn đang khóc giả vờ, đến trước mặt ông nội của mình và nói: “Ông nổi, cháu xin giới thiệu một chút… đây là vợ chưa cưới của cháu, Tô Noãn Tâm.”Lời nói dứt, hầu như tất cả người nhà họ Lệ đều bị câu nói này làm cho phần động!

Thực sự Lệ Minh Viễn có một vợ chưa cưới

Lê Minh Viễn có vợ chưa cưới khi nào the?

Vợ chưa cưới của Lệ Minh Viễn thực sự là cô gái nhỏ này sao?

Mợ hai của Lệ Minh Viễn, Lam Thanh Như, từ đầu đến cuối đều rất nghiêm túc nhìn Tô Noãn Tâm… Bất kể là trang phục hay tính tình đều không giống một cô chủ nhà giàu mà giống như một cô gái sinh ra từ một gia đình bình thường hơn.

Bà ta không khỏi cau mày nói: “Minh Viễn, kết hôn là chuyện quan trọng cả đời người, không thể là chuyện vặt vãnh.”

Gần như Lệ Minh Viễn không thèmquay đầu lại, cũng không hề liếc nhìn bà ta một cái nói: “Mẹ tôi đã chết, người có thể làm chủ hôn của tôi, ngoại trừ ông nội, hình như mợ hai cũng không có tư cách nói, đúng không?”

“Minh Viễn… Mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con thôi, cô gái này không xứng với con.”

“Không cần. Không cần ý tốt của bà.

Khi Lam Thanh Như bắt đầu nói chuyện, Tô Noãn Tâm cũng liếc nhìn về phía bà ta.

Không biết có phải là ảo giác hay không… Nhìn sơ qua, cô thực sự cho rằng đôi mắt của người phụ nữ đó trông rất giống với Lê Minh Viễn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK