Mục lục
Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 332: Dường như quản lý Ngô rất kiêng nể Kỷ Vân Như

Nghe cô vừa mắng người khác vừa ăn bánh ngọt thì tâm trạng của Lệ Minh Viễn mới khôi phục lại một chút.

“Đi, gọi Ngô Thu vào đây.”

“Sao? Chú và chị Ngô có chuyện gì cần bàn bạc à?”

“Đúng vậy”.

Tô Noãn Tâm ngáp một cái rồi nói: “Ban đầu em còn muốn đợi chú cùng tan làm và về nhà, đúng lúc mẹ em lại ở bên kia, chú cứ làm việc đi, em đi về trước.”

“Buồn ngủ?”.

“Ừm… Sáng sớm em đã dậy quay phim rồi sau đó lại ăn mừng đóng máy… Em gấp gáp quay về từ trong núi lớn nên mệt mỏi quá ạ”.

“Vào trong ngủ một giấc đi?”

“Sao? Không phải là chủ không cho em vào phòng nghỉ của chú à, chú nói là lãnh  địa cá nhân mà?”.

“Giường trong nhà cũng bị em ngủ rồi… Lãnh địa cá nhân cái gì chứ?”

Chỉ một câu nói đã khơi gợi ký ức về việc tè dầm trong đêm đó của Tô Noãn Tâm… Sắc mặt của cô trở nên cứng đờ nói: “…chú còn nhớ à?”

“Buồn ngủ thì ngủ đi… tan làm chúng ta sẽ cùng nhau về nhà”

Lúc này, Tô Noãn Tâm chỉ ước rằng mình có thể đi thật nhanh, càng nhanh càng tốt.

Cô không ngừng sải bước đến phòng ngủ bên kia, miệng vừa nói: “Vậy, em đi ngủ nhé chú. Chú nhớ ăn hết bánh ngọt đó”

Khi cô chạy đến cửa phòng nghỉ thì Tô Noãn Tâm lại quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ: “Chú lừa người khác, rõ ràng chú đã hứa sẽ quên hết mọi chuyện đêm đó rồi mà!”.

Lệ Minh Viễn nhướng mày nói: “Anh có nhắc đến chuyện đó sao?”

“Chú, chủ đề cập đến việc em ngủ trên giường của chú..”.

“Tô Noãn Tâm, nếu em còn tiếp tục nói những điều mà anh đã quên thì anh có thể nhớ lại đó”.

“A! Không nói thì không nói, chú ơi, mau quên đi… tốt nhất đừng có bất kỳ ký ức nào cả!”

Nói xong, cô vào phòng nghỉ và đóng cửa lại. Cả người bay lên giường lớn trong phòng nghỉ… Mặt mũi đỏ bừng. Chú xấu xa… Đã nói là sẽ quên chuyện tè dầm của cô mà. Trong văn phòng, Ngô Thu lại được mời vào.

Trong tay còn cầm theo một túi chườm đá, đang xoa lên mặt mình.  Lệ Minh Viễn dửng dưng liếc nhìn cô ấy một cái rồi nói: “Dường như quản lý Ngô rất kiêng nể Kỷ Vân Như?”

Nếu không thì sao lại không trốn?

Ngô Thu tự giễu cười nói: “Là một người đại diện nhỏ nhoi như chúng tôi thì có thể dễ dàng bị Kỷ Vân Như dùng một ngón tay mà dìm chết, tất nhiên là rất kiêng nể a.”

Lệ Minh Viễn thờ ơ nói: “Tôi đoán không chỉ có như vậy, mà có lẽ trước đây quản lý Ngô từng gặp Kỷ Vân Như đúng không?”

Ngô Thu cảm thấy Lệ Minh Viễn là người quyết đoán, cũng chẳng dám thăm dò thêm bất kỳ chuyện gì.

Cô ấy thẳng thắn nói: “Đây cũng là mục đích chính mà tôi muốn tìm gặp tổng giám đốc Lệ vào hôm nay”

“Nói thẳng đi.” Lệ Minh Viễn không thích vòng vo, anh đã không còn kiên nhẫn được nữa.

Ngô Thu cũng nhận ra điều đó và gật đầu: “Có lẽ tổng giám đốc Lệ đã từng nghe về chuyện của Lục Viễn Phương và Bạch Kỳ Phương vào năm xưa.”

“Chắc là tổng giám đốc cũng biết rằng Bạch Kỳ Phương là nữ hoàng do chính tay tôi đào tạo và cũng là bạn thân nhất của tôi”

“Vậy thì sao? Cô muốn nói gì?”

“Tôi muốn nhờ Bạch Kỳ Phương xuất hiện… giúp tôi đào tạo những người mới và làm cho phòng làm việc trở nên lớn mạnh hơn!”

“Không cần nói nữa.”

“Tổng giám đốc Lệ… tôi cầu xin anh giúp tôi.” Lệ Minh Viễn gần như không do dự mà từ chối. Như đã đề cập trước đó, anh ghét những rắc rối.

Cũng chỉ vì Tô Noãn Tâm mà phá lệ… Nhưng Tô Noãn Tâm đã cứu anh và đã là vị hôn thê của anh vì vậy anh đã quen với những rắc rối.

Còn những người khác thì sẽ không dễ nói chuyện như vậy.

Anh thản nhiên nói: “Bạch Kỳ Sương vừa xuất hiện, Lục Viễn Phương sẽ không bao giờ từ bỏ… Kỷ Vân Như sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô ấy.

Cho nên chuyện này rắc rối đến thế nào chắc tôi không cần nói rõ thêm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK