Mục lục
Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 713

“Không cần… Chú có việc thì đi làm đi, em không phải là con nít… em nghỉ ngơi một lát, khỏe rồi đi đón Minh Dao, sau đó cùng nhau về đoàn làm phim… “Ừ, kêu tài xế chở em Nói xong, Lệ Minh Viễn đặt cô lên giường, vén chăn lại rồi xoay người rời đi. Mà đến khi anh rời đi, Tô Noãn Tâm liền trở nên tỉnh táo, eo vẫn rất đau, chỗ ấy cũng đau… nhưng không chịu nổi tâm trạng vui sướng của cô! Chú còn bảo tài xế sẽ đưa cô tới đoàn làm phim. Nhưng cô có rất nhiều chiếc xe thể thao, không lái thì lãng phí lắm! Cô không chỉ muốn tự lái xe tới đoàn làm phim mà còn muốn chở Minh Dao đi hóng gió nữa cơ!

Tô Noãn Tâm nghỉ tạm một hồi rồi vào phòng tắm, xả nước tắm ngâm cánh hoa cho mình. Sau khi ngâm xong, cảm giác đau nhức trên người giảm bớt rất nhiều. Cô mặc quần áo vào phòng giữ quần áo, chọn một chiếc áo hoodie và váy ngắn, phối hợp với vớ và giày thoải mái, phong cách trẻ trung năng động. Thay đồ xong, cô sung sướng đi xuống gara.

Chiếc xe thể thao màu hồng lúc nãy vừa lòng cô nhất. Nhưng họ mới làm xong chuyện ấy trong xe, chắc mùi còn chưa bay hết. Tô Noãn Tâm ngầm nghĩ rồi chọn một chiếc xe thể thao màu xanh hoàng gia, lấy chìa khóa trên nóc xe rồi chạy ra gara, định luyện tập một chút rồi mới lái ra ngoài. Cho dù cô không muốn sống thì khi chở người khác, cũng phải để ý mạng sống của người ta. Luyện tập khoảng hai tiếng, Tô Noãn Tâm mới lái xe thể thao thành thạo hơn. Sau khi bụng đã đói réo lên ầm ĩ cô mới nhớ ra mình còn chưa ăn trưa. Trong lâu đài còn chưa an bài người hầu nấu cơm, chỉ có người bảo vệ cửa, cho nên cô chỉ còn cách xe ra ngoài ăn cơm.

Tô Noãn Tâm không suy nghĩ nhiều, trực tiếp lái xe thể thao rời khỏi lâu đài. Khi dùng điện thoại chỉ đường, cô mới thấy tin nhắn mà Lệ Minh Viễn gửi cho mình: Ngủ dậy nhớ đi ăn cơm.

Tô Noãn Tâm cười tủm tỉm gửi tin nhắn trả lời: “Em biết rồi”

Không ngờ bên kia hồi âm ngày: “Em ngủ nhanh vậy?”

“Không được à?”

“Được chứ. Em định ra ngoài hả?”

“Đúng thế! Em đói, định ra ngoài tìm đồ ăn”

“kêu tài xế chở em..” Không hiểu sao, Lệ Minh Viễn cứ cảm thấy bất an. Theo những gì anh hiểu biết về cô nhóc thì sau khi sở hữu nhiều siêu xe như vậy; chắc hẳn cô nhóc sẽ không chịu yên phân đâu. Cho nên anh mới nhấn mạnh một câu như vậy.

Không ngờ Tô Noãn Tâm lại trả lời anh: “Không cần đâu! Em có xe, em tự lái xe ra ngoài tìm đồ ăn đây, không trò chuyện với chú nữa đâu”

Lệ Minh Viên: “..” Quả nhiên anh không đoán nhầm. Nhưng cô ấy không ở bên cạnh, anh có thể làm gì được đây? Chỉ còn cách kêu tài xế bám theo sau để tránh xảy ra bất trăng. Hơn nữa chỉ cần Tô Noãn Tâm có bất cứ tình huống khác thường nào, hoặc lái xe không vững tay thì đều phải báo cáo với anh ngay.

Chú tài xế theo dõi một đường, gửi tin nhăn cho Lý Thái: “Tôi thấy được cô Tô lái xe rất vững vàng, chăc sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Nghe vậy, Lệ Minh Viên mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cuộc họp.

Tô Noãn Tâm thật sự rất đói. Cô lái xe vào thành phố, cũng không chọn nơi mà chạy thẳng tới một nhà hàng fast food gần đó, đô xe trước cửa nhà hàng rồi đi vào. Xe thể thao vừa xuất hiện, tâm mắt của người qua đường đều đổ dồn về phía nó.

Tô Noãn Tâm bị không ít người qua đường chụp.

ảnh, quay video, nhưng cô không hề hay biết, không thấy ánh mát người chung quanh nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ Khi nghe chú tài xế báo cáo cô nhóc bị chụp lén, Lệ Minh Viễn còn cho rằng cô nhóc bị đám paparazzi bám đuôi.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK