Mục lục
Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1364

Người phụ nữ lắc đầu nói: Cô ta phải chết.

Tô Noãn Tâm nức nở nói: “Không.”

“Cô có thể giúp tôi báo thù không?”

“cái gì?”

“Không có hy vọng… Tôi, không chịu nổi..

“Kẻ thù của tôi tên là Ryan và Lysa….”

“Tôi sẽ không giúp cô, cô phải sống, tự mình báo thù! Cô cố chịu đựng đi, nhất định phải chịu đựng, chắc chắn chú nhà tôi sẽ đến cứu tôi, anh ấy rất lợi hại, chỉ cần cô kiên trì, chắc chắn anh ấy sẽ đến cứu chúng ta!”

“Đó là chú của cô sao?”

“Không phải, đó là chồng chưa cưới của tôi, đối với tôi vô cùng tốt…

Bởi vì đối với tôi quá tốt cho nên tôi mới bị người ghen ghét… mới bị bắt cóc, cuối cùng lưu lạc tới đây.

Người phụ nữ kinh ngạc nói: “Tốt đến mức khiến người ta ghen ghét… Thật là tốt biết bao”

“Ừm, chính là vô cùng tốt… anh ấy coi tôi như bảo bối”

“Cô thật hạnh phúc”

Không giống như cô ta, bị lừa thảm đến như vậy.

“Cô cũng hạnh phúc… cô cố gắng được không, nhiều nhất là ba ngày, chú nhà tôi có thể tìm đến, chắc chắn”

“Được, tôi sẽ cố hết sức…”

Thế nhưng mà mệt mỏi quá.

Không kéo dài được nữa.

Thật thống khổ.

Muốn chết nhưng lại không cam lòng.

Cô ta còn chưa báo thù.

Tô Noãn Tâm ôm cô ta vào trước người nói: “Cô dựa vào tôi nghỉ ngơi thật tốt… khôi phục thể lực, chắc chăn có thể làm được, tôi còn một chiếc bánh mì, nếu cô đói thì nói với tôi, tôi đút cho cô ăn”

Cô ấy thật tốt.

Sắp chết rồi mà vẫn gặp được người tốt như vậy.

Ông trời đang đồng tình với cô ta sao.

Khóe mắt người phụ nữ chảy ra một giọt nước mắt, sau đó nhắm mắt lại.

Mệt mỏi quá.

Cả người đau nhức.

Cô ta thật sự cần nghỉ ngơi.

Chỉ chốc lát sau, người phụ nữ đã ngủ thiếp đi.

Vương Đình là Lan Bảo Khiết đều không dám ngủ, sắc mặt vẫn trắng bệch, cả người vẫn run lẩy bẩy.

Tô Noãn Tâm hít sâu một hơi, ánh mắt hơi trâm xuống, trong lòng thầm cầu nguyện…

Chú ơi, mau đến cứu em được không.

Rất nhiều người đều đang đợi chú đến cứu mạng.

Mau đến đây đi, có được không.

Trên đường đi, Lệ Minh Viễn vừa mới nhắm mắt được một tí thì bị ác mộng làm tỉnh giấc.

“Đại ca, anh sao thế?”

“Đại ca, có phải anh mơ thấy ác mộng không?”

Lệ Minh Viễn không trả lời vấn đề của bọn họ, chỉ nói: “Đến nơi rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK