Mục lục
Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1202

 

Bạch Kỳ Sương biết là con gái mình tham gia chương trình bố con, sau khi tắm xong cũng lục đục đăng facebook.

 

Sau khi nhìn thấy Lục Viễn Phương dẫn theo Lục Tích tham gia chương trình này, sắc mặt bà không khỏi tái đi.

 

Sau đó bà trầm mặt từ trên giường đứng dậy, đi đến bên cạnh Minh Dao đang nằm trong phòng khách chơi điện thoại nói: “Minh Dao, con nói cho mẹ biết, đây rốt cuộc là chuyện gì?”

 

Minh Dao nhìn lướt qua màn hình di động bà đưa tới, đáy lòng khẽ động.

 

Đù, hôm nay mới báo danh mà đã chốt danh sách nhanh như vậy.

 

Sao…

 

Chương trình đây là sợ nó với Nhiếp Hạo, còn cả hai bố con Lục Viễn Phương hối hận không muốn tham gia nữa, cho nên nhanh chóng thông báo ra bên ngoài.

 

Nó có chút chột dạ nhìn Bạch Kỳ Sương: “Mẹ… Con muốn cùng chơi đùa với Lục Viễn Phương…”

 

“Minh Dao! Con hà tất gì phải làm như vậy chứ! Lục Viễn Phương không thuộc về chúng ta! Ông ta là bố của người khác, là chồng của người khác!”

 

Minh Dao cúi thấp đầu nói: “Đó cũng là của con… Lục Viễn Phương nói, ông ấy yêu con”

 

“Minh Dao! Con không thể không hiểu chuyện như vậy! Con như vậy là đang quấy rầy đến gia đình người khác”

 

“Mẹ ơi, con đã báo danh rồi…”

 

“Chuyện đó vẫn có thể rút lui! Không tham gia! Minh Dao, con nghe mẹ nói… Đừng có qua lại với Lục Viễn Phương.

 

“Con không muốn, Lục Viên Phương chính là bố con, chính ông ấy cũng thừa nhận! Hơn nữa con rất tốt, con không muốn bỏ thi đấu đâu!

 

Con muốn cùng ông ấy tham gia chương trình!”

 

“Minh Dao! Nghe lời!”

 

“Con không nghe!”

 

Bạch Kỳ Sương đau đầu xoa huyệt thái dương, đi qua kéo nó lên: “Con đừng tưởng rằng mẹ sẽ không ra tay đánh con!”

 

“Vậy mẹ đánh đi… Đánh xong rồi thì cho con tham gia chương trình, có được không, con muốn đi..”

 

Bạch Kỳ Sương suýt chút nữa bị tức cười, đây là chấp niệm lớn như thế nào.

 

Chịu đánh xong rồi còn muốn đi?

 

Đối mặt với đứa con gái mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ, mặc dù bây giwof đã tốt hơn, còn thông minh lanh lợi hơn người bình thường, nhưng Bạch Kỳ Sương vẫn không thể ra tay được.

 

Bà đỏ ửng mắt, ôm nó vào ngực cầu xin: “Minh Dao… Con nghe lời mẹ có được không, những thứ kia đều không thuộc về chúng ta, có mẹ ở bên con rồi vẫn không đủ sao?”

 

“Không đủ! Thứ thuộc về con, con sẽ không cho ai cả! Mẹ chỉ là mẹ, nhưng Lục Viễn Phương là bố con! Con muốn tất cả! Lục Viễn Phương nói mặc dù hiện tại ông ấy không cho con được thứ con muốn, nhưng ông ấy sẽ cố gắng!”

 

Bạch Kỳ Sương nghe vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống nói: “Ai bảo con đi ép buộc ông tai”

 

“Là ông ấy vui lòng, con không có ép ông ấy!”

 

“Vậy cũng không được! Minh Dao, con hiểu chuyện một chút được không, con đã lớn như vậy rồi mà còn cố tình gây sự sao? Lục Viễn Phương đúng thật là bố ruột của con, nhưng là người không có bất kỳ quan hệ gì với chúng ta, con không thể có bất kỳ quan hệ gì với ông ta được, con sẽ làm phiền đến gia đình của ông ta đó, con biết không!”

 

“Dựa vào cái gì mà không được! Ông ấy chính là bố con, con không có muốn sinh hoạt chung với ông ấy, chỉ muốn cùng ông ấy tham gia chương trình cũng không được sao! Đàn chị cũng ủng hộ con mà”

 

“Mẹ thấy con bị đàn chị của con làm cho hư rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK