Mục lục
Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 996

Kỷ Vân Như nhíu mày nói: “Đêm nay ông ngủ ở nhà sao?”

 

“Yên tâm…Tôi chả có hứng thú gì với bà đâu, tôi sẽ không ngủ ở phòng ngủ chính…Rốt cuộc thì ngày mai muốn đưa quà cho bà, nên đêm nay…Tôi liền chờ ở chỗ này, ngày mai sẽ tự mình đưa quà tới trước mặt bà”

 

Trong mắt Kỷ Vân Như không khỏi hiện lên một chút nghi hoặc.

 

Lục Viễn Phương…Sẽ cho cô quà gì lớn chứ?

 

Từ trước tới nay ông ta chưa từng tặng bất cứ thứ gì cho cô ta.

 

Thậm chí đối với người con được phụ huynh nâng niu ở trong lòng bàn tay mà lớn lên này, từ trước tới nay ông ta cũng chỉ khinh thường mà nhìn.

 

Có điểm khác thường, chắc chắn có quỷ.

 

Trong lòng Kỷ Vân Như có chút bất an khó nói.

 

Nhưng mà người duy nhất trên thế giới này mà cô ta để ý đã được cô ta đưa ra nước ngoài, bảo vệ tốt rồi.

 

Đến nỗi những chuyện khác căn bản cô ta không lo.

 

Trước mắt, vấn đề lớn nhất đã được giải quyết.

 

Chỉ kiên nhẫn chờ anh cô tỉnh là đủ rồi.

 

Kỷ Vân Như có chút mệt mỏi…Trực tiếp về phòng rửa mặt chải đầu một phen rồi đi ngủ.

 

Mà Lục Viễn Phương ngủ ở trong phòng dành cho khách thì lại thức trắng khó ngủ.

 

A…Kỷ Vân Như.

 

Kỷ Vân Như!

 

Kỷ Vân Như!

 

Con gái của Lục Viễn Phương ông đây mà cô ta cũng dám động!

 

 

Lại nhìn thấy cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

 

Lục Viên Phương cười lạnh đứng ở ngoài cửa, khóe môi cười nói: “Thế nào? Tặng quà cho bà rồi, có thích không?”

 

Đầu óc Kỷ Vân Như lập tức tỉnh táo lại, còn chưa kịp có phản ứng gì liền thấy Lục Viễn Phương đi tới mép giường.

 

Ông ta bế Lục Tích lên, để cậu bé nằm sấp xuống rồi đánh.

 

Sắc mặt Kỷ Vân Như tối tăm ngồi từ trên giường dậy nói: “Lục Viễn Phương, ông đang làm cái gì vậy!”

 

Lục Viễn Phương chưa trả lởi cô ta ngay mả chỉ đánh mông Lục Tích.

 

Lục Tích vừa khóc vừa hô lớn: “Sao ba lại đánh con, Lục Tích không có làm gì sai mà”

 

Lục Viễn Phương cười lạnh nói: “Đã tám tuổi rồi mà còn tè dầm…Nước tiểu chảy đầy giường rồi, không nên đánh sao!”

 

“Con không có! Lục Tích không có tè dầm!”

 

“Quần đã ướt hết rồi, con còn dám nói con không tè dầm sao?”

 

Kỷ Vân Như theo bản năng mà nhìn qua quần của Lục Tích.

 

Cũng không có ướt.

 

Lập tức, trong lòng cô ta đã hiểu có chuyện gì xảy ra.

 

Chắc chắn là con ranh kia đi xui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK