Mục lục
Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 817: Chú ơi, nếu chú còn không cho em ra ngoài thì em sẽ chán chết mất

“Ha ha, chỉ cần hai đứa tốt, cứ để con bé tùy tiện khoe ân ái… Hơn nữa, dì Tô của cháu cũng không phải đèn cạn dầu, nếu con bé mà khoe ân ái với dì, dì sẽ nói là cháu làm cho dì rất nhiều thẻ làm đẹp, thẻ chăm sóc sức khỏe, mua cho dì rất nhiều tổ yến để bồi bổ… Con nhóc kia còn nói, cháu chưa bao giờ đối xử tốt với nó như vậy, còn chu môi với dì nữa…

Lệ Minh Viễn dở khóc dở cười nói: “Thật là không có lương tâm… Chẳng lẽ cháu đối xử với em ấy vẫn chưa đủ tốt?”

“Cho nên mới chỉ là một đứa bé.

Lệ Minh Viễn chững chạc đàng hoàng nói với bà: “Cho nên nếu dì Tô biết… Em ấy chỉ là một đứa, việc gì dì chấp nhặt với em ấy, hơn nữa dì vừa mới khỏi bệnh chưa được một năm, dì Tô nên chú ý giữ gìn sức khỏe, ít tức giận.”

“Cả đời này nhóc con chỉ có một người thân duy nhất là dì mà thôi.

Tô Ngọc Mỹ đáp: “Minh Viễn cứ yên tâm đi, dĩ sẽ như vậy, dì còn phải đợi con của hai đứa ra đời, sau đó giúp hai đứa trông con nữa… Hơn nữa đứa bé đó ra đời đã không có bà nội… Dì là bà ngoại đương nhiên là phải quan tâm nó nhiều hơn.

Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười nói: “Vậy thì làm phiền dì Tô rồi.”

“Chờ con nhóc kia sinh con… Có cảm giác thật là một chuyện xa xôi.”

“Dù sao bây giờ con bé vẫn chỉ là một đứa con nít.

Tô Noãn Tâm không biết chủ yếu của cô vì cô cho nên đã tự mình hẹn mẹ cô ăn cơm.

Cô chỉ biết bây giờ mình bị chú cấm túc cho nên đã tức giận suốt cả một ngày.

Cô ngủ một giấc từ chiều tới tối, nhìn bầu trời bên ngoài dần dần tối lại, cảm giác này thật là tiêu điều Cô oán giận lăn qua lăn lại trên giường: “Chú thối, chú xấu xa…

Sau đó cô nghe thấy âm thanh chin chít.

Tô Noãn Tâm sững sờ.

“Ô! Tiểu Bạch!”

“May mà còn có em! Chú không cho chị đi ra ngoài, không cho chị ra ngoài… May mà có Tiểu Bạch ở đây chơi với chị suốt cả ngày”

Hồ ly màu trắng sữa dúi dúi vào người cô.

Bao nhiêu oán hận của Tô Noãn Tâm biết mất hết sạch sành sanh, cảm thấy trái tim như muốn hòa tan.

Lệ Minh Viễn đứng ở trước cửa phòng nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy trái tim như mềm đi.

Một người một hồ ly đều có con mắt vô cùng linh động.

Quả nhiên tặng hồ ly cho nhóc con là quyết định đúng đăn.

Cảnh tượng con vật lông xù được nhóc con ôm vào ngực cọ cọ thật đẹp.

Tô Noãn Tâm đột nhiên ngước mắt nhìn về phía cửa, không khỏi sửng sốt nói: “Ô, chú, chú tan làm rồi ư?” Lúc này Lệ Minh Viễn mới thu lại ánh mắt, đi tới nói: “Ừ, ngủ tới tận bây giờ hả?”

“Đúng vậy, chú không chó cháu đi ra ngoài, cháu chán muốn chết luôn… May mà có Tiểu Bạch bầu bạn với cháu, “Minh Dao không trở về dao?”

“Minh Dao cảm thấy Nhiếp Hạo đáng thương, nói nếu bây giờ con bé đi thì chỉ có mỗi một mình Nhiếp Hạo lẻ loi ở bệnh viện, không có ai nói chuyện cùng, cho nên mặc kệ sống chết của em.

Lệ Minh Viễn cười nhạt nói: “Hai người đó nhìn rất hợp duyên”

“Em không hiểu… Tuổi tác của Nhiếp Hạo với Minh Dao cách xa nhau như vậy… Thế mà bọn họ lại như không có chút khoảng cách thế hệ gì? Em cũng không biết bọn họ kết giao tình hữu nghị như thế nào luôn!”

“Minh Dao có người trông không tốt sao?”

“Tốt thì tốt… Nhưng mà con bé không ở đây, em rất nhớ con bé, mặc dù em biết con bé là vì sợ quấy rầy thế giới riêng của hai chúng ta.

Lệ Minh Viễn ngồi vào đầu giường, vuốt ve đầu cô, nói: “Đã tỉnh ngủ rồi mà còn chưa chịu rời giường sao?”

“Người ta mệt mà… Ngủ từ trưa đến giờ, xương cốt mềm nhũn hết cả ra rồi, cả người không còn tỷ sức nào luôn”

“Không phải ngủ xong sẽ càng có tinh thần hơn sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK