Mục lục
Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1227

 

“Dương Diễm không chịu tìm, chuyện này tính sau, sự nghiệp quan trọng hơn”

 

Tô Noãn Tâm còn hiểu Dương Diễm hơn cả cô ấy, đương nhiên biết bên trong Dương Diễm là con người rất mạnh mẽ.

 

Cô gật đầu nói: “Không có việc gì, sau này sẽ có cơ hội.”

 

Tân Thiên đứng lên nói:”Tôi cũng nên trở về rồi”

 

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: “Tạm biệt, không tiễn”

 

Tân Thiên lại trực tiếp đi qua kéo qua cổ tay của anh nói: “Hôm nay thằng nhóc cậu tiễn thì tiễn không tiễn cũng phải tiễn”

 

Nói xong, liền trực tiếp cho người ta kéo ra ngoài.

 

Lệ Minh Viễn nhíu mày, ngược lại là không nói gì, chỉ hất tay anh ta ra nói: “Tự tôi đi”

 

Tân Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Thăng nhóc cậu chính là muốn chết”

 

“Cậu không chơi lại được tôi.”

 

Đây là sự thật, cho nên Tân Thiên không nói được gì.

 

Sau khi hai người đi ra khỏi văn phòng xong mới khôi phục lại vẻ chững chạc đàng hoàng.

 

“Chuyện từ thiện, nhất định phải xếp vào”

 

“Sợ mất mặt như thế?”

 

“Nói nhảm, thằng nhóc cậu không cần mặt mũi nhưng ông đây thì cần”

 

Lệ Minh Viễn gật đầu nói: “Điều kiện vùng núi kham khổ, cậu nhất định phải đi?”

 

“Đương nhiên! Khổ một chút cũng không quan trọng bằng mặt mũi”

 

“Vậy tùy cậu.”

 

“Thằng nhóc cậu đừng có lừa tôi nữa!”

 

“Chưa từng hố cậu bao giờ, từ đầu tới đuôi, đều là vấn đề của chính cậu”

 

Quả thực là như vậy.

 

Có Lệ Minh Viễn chiều Tô Noãn Tâm ở phía trước, gần như là mỗi lần Lâm Xuân Mạn đều tự chủ được đi so sánh.

 

Tân Thiên đau cả đầu.

 

Cuối cùng đánh cho Lệ Minh Viễn một phát vào bả vai, nói: “Tóm lại thăng nhóc cậu bớt bớt tý.”

 

“Từ chối thay đổi bản thân mình vì người khác”

 

Như bây giờ, rất tốt.

 

Anh sống rất vui vẻ.

 

Tân Thiên hít sâu một hơi nói: “Được, thằng nhóc cậu khó chơi đúng không, sẽ có ngày ông đây nắm được cậu vào trong tay”

 

“Tùy thời chuẩn bị nghênh chiến, giỏi thì phóng ngựa tới”

 

Tân Thiên trực tiếp bị chọc giận quá mà cười lên.

 

Được rồi, anh ta vẫn nên đi đi.

 

Còn ở lại sẽ bị cái thằng này làm tức chết.

 

Lâm Xuân Mạn đi theo ra ngoài nói: “Tân Thiên, anh muốn đi mà không thèm gọi em sao?”

 

“Anh về công ty, em cùng với Tô Noãn Tâm ở lại mà chơi.”

 

“Em còn phải về đoàn làm phim quay phim nữa.

 

chúng ta cùng nhau đi đi.”

 

“Ừ, tùy em”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK