Mục lục
Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 600

Sắc mặt Đường Linh và Lý Ngọc Lĩnh hơi thay đổi, cau mày nói: “Cô Tô đây là dựa vào mình trẻ tuổi, không sợ phiền phức nhỉ? Tổng giám đốc Lệ người ta còn chưa nói gì, cô ngược lại bày ra bộ dạng đáng ghét kia?”

“Chủ nhà tôi đó là do bị các người làm buồn nôn đến mức nói không ra lời! Các người còn cho rằng chỉ cần là đàn ông thì sẽ thích các người sao? Cũng không biết về nhà soi gương xem xem cái bộ dạng đáng ghét của các người! Thật sự kinh tởm! Chú, chú đừng nghe bọn họ nói nữa!”

Nói xong, cô đi qua che tai của Lệ Minh Viễn lại, sau đó lạnh lùng nhìn hai người.

Lý Ngọc Lĩnh cau mày nói: “Cô Tô, đây là coi tổng giám đốc Lệ như là tài sản riêng? Có thể giấu được sao?”

“Liên quan gì đến cô, thức thời thì cút nhanh lên “Nếu chúng tôi không cút thì sao Cứ nhìn Tô Noãn Tâm oán giận thở phì phì, Lê Minh Viễn không nói gì, đôi mắt lạnh lùng quét về phía hai người nói: “Vậy thì sự nghiệp diễn viên của hai người đã kết thúc.

Dứt lời, sắc mặt Lý Ngọc Lĩnh và Đường Linh trở nên tái mét.

Bộ dáng đáng thương tội nghiệp nhìn Lệ Minh Viễn nói: “Tổng giám đốc Lệ. Đừng như vậy mà, người ta thật sự rất mến mộ anh, cũng không quan tâm đến thân phận”

Thế này là để mắt đến chủ nhà cô rồi, vội vàng tìm kim chủ cho mình! Tô Noãn Tâm thực sự tức giận, sắc mặt lạnh lùng nhìn bọn họ nói: “Tôi thấy các người chưa đến bước đường cùng thì chưa từ bỏ đây!”

“Cô Tô đang nói cái gì vậy. chẳng lẽ chúng tôi mến mộ giám đốc Lệ cũng sai sao?”

“Cô Lý, thiệt cho lần trước tôi còn thông cảm khi cô bị con lợn béo kia lôi đi sàm sỡ. Giờ nghĩ lại, thực sự nực cười, người như cô không khác gì gái điểm! Lòng tham không đáy! Đáng bị mấy con lợn béo kia làm nhục! Lúc trước Châu Hoài Nam mắt mù mới thích cái loại như cô.”

Nghe đến đây, sắc mặt Lý Ngọc Lĩnh không khỏi thay đổi nói: “Cô Tô đến cả quá khứ của tôi và Châu Hoài Nam còn biết. Cô có quan hệ rất tốt với Châu Hoài Nam nhỉ?”

“Vì vậy cô muốn nói cái gì?”

“Đều là dân chơi với nhau ai cũng đừng coi thường ai. Cô chơi của cô, tổng giám đốc Lệ chơi của anh ấy, cô chỉ cần quản tốt bản thân cô là được rồi.“

Tô Noãn Tâm thực sự bị hai người này mặt dày này làm cho tức chết rồi.

Cuối cùng cũng hiểu vì sao Kỷ Vân Như lại ra tay độc ác với kẻ thứ ba như vậy.

Lúc này đây nếu cô mà có vệ sĩ thì cô hận không thể sai người đánh chết hai người trước mặt này. Lệ Minh Viễn nhìn thấy nét mặt tức giận của cô không khỏi cười nói: “Ngoan, đừng tức giận. Anh bảo vệ sĩ của trung tâm thương mại đuổi bọn họ đi.”

Tô Noãn Tâm hít sâu một hơi nói: “Vậy thì đuổi ra đi! Em lười chấp nhặt với bọn họ.”

“Tổng giám đốc Lệ. Anh không phải là sợ vợ đấy chứ? Việc này đồn ra ngoài cũng không sợ bị người khác chế cười.

Lệ Minh Viễn ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Đây là do các người tự chuốc lấy Cuối cùng, Lý Ngọc Lĩnh và Đường Linh bị một nhóm vệ sĩ mà trung tâm thương mại điều đến mời ra ngoài.

Còn bị phòng viên chụp lại rồi tung lên mạng.

“Ảnh hậu nổi tiếng không biết đắc tội người có địa vị cao quý nào mà bị vệ sĩ của trung tâm thương mại mời ra ngoài”

Sau đó ngày hôm sau, Lâm Thị đã chấm dứt hợp đồng với hai người này.

Hai người Lý Ngọc Lĩnh và Đường Linh chết lặng. lúc này mới bắt đầu hoảng sợ.

Chẳng qua đây là chuyện của sau này.

Bây giờ Tô Noãn Tâm thở phì phì ngồi trở lại ghế, uống một ngụm lớn trà sữa, kết quả bởi vì hút mạnh quá mà bị sặc.

Lệ Minh Viễn vỗ vỗ sau lưng cô nói: “Sao lại không cần thận như vậy chứ.

Uống trà sữa thôi mà cũng có thể bị sặc được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK