Mục lục
Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 813: Lực bất tòng tâm… Xin bỏ qua cho.

“Muốn ăn không?”

“Em gọt cho anh?”

“Ừm… Lầm này em xuống tay với anh hơi nặng Nhưng đó là do anh không nghe lời… Nhiếp Hạo, lần sau đừng có đối nghịch với em, biết không?”

“Um.”

Hiếm khi Lạc Vân Thường ôn nhu như bây giờ. Nhiếp Hạo không tiếp tục cãi nữa.

Lạc Vân Thường gọt táo xong thì đưa cho anh ta: “Ăn đi… Nhanh chóng khỏi bệnh rồi nhận thêm mấy bộ phim nữa.

“Lại thiếu tiền?”

“Biết rồi… Đối với bà ấy mà nói, chẳng phải anh ta chỉ có một chút tác dụng như vậy thôi sao?”

Nhưng tiền, anh ta thật sự không làm chuyện gì. Hiện tại giữa bọn họ đang đứng trước vấn đề lớn nhất là… Bà ấy muốn anh ta ra tay giết Minh Dao.

Anh ta không làm được chuyện này, cũng không muốn làm.

Kỷ Vân Như thấy anh ta phục tùng thì vẻ mặt cũng trở nên hòa hoãn hơn.

Bà ấy vươn một tay vỗ nhẹ lên mặt Nhiếp Hạo, ôn nhu nói: “Hạo à, gương mặt này của anh… mặc kệ tuổi tác có lớn như thế nào nhưng nhìn vẫn đẹp trai như thế”

Cô gái nhỏ còn đang ở đây… Bà ấy có thể khiêm tốn một chút không.

Nhiếp Hạo tránh khỏi cái tay đang vuốt ve mặt anh ta. Kỷ Vân Như nhíu mày nói: “Làm sao? Không vui?”

“Thật xin lỗi, không cử động được.

“Tự em động.”

“Lực bất tòng tâm… Xin bỏ qua cho

Kỷ Vân Như tức giận đứng lên nói: “Được thôi… em không làm khó anh nữa, chú ý giữ gìn sức khỏe, em đi trước.”

Quả nhiên, ngoại trừ phương diện nhu cầu kia và thiếu tiền… Anh ta không có chút tác dụng nào với bà ấy. Nhiếp Hạo rũ mắt nói: “Ừ”

Kỷ Vân Như dậm chân rời đi. Nhiếp Hạo thất thần nhìn theo bóng lưng của bà ấy.

Anh ta cảm thấy tại sao trên đời này lại có loại yêu tinh mê người như vậy… Lúc giết người thì vô cùng hung ác, đối với ai cũng có thể nhẫn tâm ra tay được

Bên ngoài ung dung quý phái, bên trong thì dâm đãng.

Cho dù đã lớn tuổi thì vẫn quyến rũ như vậy.

Khuyết điểm duy nhất chỉ có khẩu vị hơi nặng.

Sau khi Kỷ Vân Như rời đi, Nhiếp Hạo vén chăn lên, phát hiện Minh Dao ỏ bên trong đã chảy đầy nước mắt nước mũi.

Anh ta không khỏi sửng sốt, mở miệng nói: “Em khóc cái gì?”

Chỉ thấy hai mắt Minh Dao đẫm lệ nhìn anh nói: “Anh thật là đáng thương… Em chỉ cho là anh là thuộc hạ của bà ta, là người giúp bà ta làm việc, nhưng không ngờ rằng anh chỉ là một con chó bà ta nuôi mà thôi…

Nhiếp Hạo không khỏi bật cười nói: “Chuyện này có gì khác nhau sao?”

“Đương nhiên là có… Ở trong mắt bà ta, anh không phải là người.”

“Điều đó có quan trọng không?”

“Không quan trọng sao?”

“Cho nên tiền anh kiếm được đều không phải tiêu cho mình… Mà đều là tiêu cho bà ta sao?”

“Um.”

“Nhưng tại sao anh lại đối xử với bà ta tốt như vậy?”

“Bởi vì bà ấy tự tay… Lôi tôi ra từ trong Địa Ngục, tôi nhớ là mình đã từng nói với em rồi”

“đúng vậy, nhưng lúc đó em không biết bà ta chính là Kỷ Vân Như….

“Bây giờ biết cũng chưa muộn…

“Vậy vừa nãy hai người nói cái gì mà… Anh không thể động, cô ta có thể động là sao?”

Khóe miệng Nhiếp Hạo co rút: “Ừm… Đó là bí mật.

“Ồ… Khó trách nghe không hiểu.

“Trẻ con… Thì đừng nên nghe lén người lớn nói chuyện “Em đâu có nghe lén đâu.

“Ừm, em quang minh chính đại nghe “Nếu hôm nay bà ta mà phát hiện em ở đây, liệu bà ta có chơi chết em tại chỗ không?”

“Tại sao bà ta lại hận em như vậy?”

“Bởi vì Lục Viễn Phương không yêu bà ấy…

“Đương nhiên là bố em sẽ không yêu bà ta, bố em chỉ yêu mẹ em…

“Cho nên bà ấy rất đáng thương”

“Bố em cũng rất đáng thương… Bố em với mẹ em yêu nhau như vậy, nhưng lại không thể bên nhau”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK