- Không ngờ Hồ Thành lại là loại người này.
Ánh mắt Mã Linh Thi đầy sự tuyệt vọng.
Bốn người bọn họ nếu đồng tâm hiệp lực vẫn có chút cơ hội chống đỡ được, nhưng vào lúc quan trọng thì Hồ Thành lại một mình bỏ trốn, thậm chí còn ra tay với bọn họ, dùng Mã Linh Thi và Nguỵ Kha giữ chân Thanh Thiên Liệt Hổ để mình bỏ trốn.
Nàng thật sự đã mù mắt khi quen biết loại người này. Hơn nữa ban đầu Mã Linh Thi còn nghĩ Hồ Thành cũng không tồi, lần nào cũng chủ động đối phó với chủng tộc Thái Cổ.
- Xin lỗi Triệu huynh, là ta đã hại huynh.
Nguỵ Kha vô cùng áy náy nói. Do hắn mời Triệu Phong gia nhập đội ngũ Lam Lân Tộc nên mới gặp phải chuyện này.
Mà bây giờ Nguỵ Kha bị trọng thương, chỉ với Mã Linh Thi và Triệu Phong sao có thể đối phó với Thanh Thiên Liệt Hổ có thực lực tam giai Chân Thần.
- Chịu chết đi nhân loại đáng ghét!
Hai con mắt đỏ rực của Thanh Thiên Liệt Hổ nhìn ba người trước mắt, vung cự trảo như sắt thép bọc trong liệt diệm đánh xuống.
Keng keng!
Trong tay Triệu Phong đột nhiên xuất hiện một tấm lá chắn hắc thiết, cự trảo của Thanh Thiên Liệt Hổ bị Triệu Phong chặn lại.
- Ta giữ chân nó, hai người mau chạy đi!
Lúc này, giọng nói có phần cấp thiết của Triệu Phong vang lên trong đầu hai người Nguỵ Kha.
- Đây là Thần khí phòng ngự.
Mã Linh Thi nhìn tấm lá chắn trong tay Triệu Phong lập tức hiểu ra.
Với thực lực của Triệu Phong có Thần khí cũng là bình thường.
- Mau chạy đi. Tốc độ của ta rất nhanh. Nguỵ Kha ngươi biết mà.
Triệu Phong chống đỡ công kích của Thanh Thiên Liệt Hổ, mỉm cười nói.
- Đi thôi!
Mã Linh Thí vận khởi lực lượng, kéo Nguỵ Kha cùng rút lui.
Có lẽ tốc độ của Triệu Phong rất nhanh, có thể thoát khỏi Thanh Thiên Liệt Hổ, nếu hai người họ ở lại có khi lại là gánh nặng cho Triệu Phong, rồi tất cả sẽ chết tại đây.
- Triệu huynh tuyệt đối không được chết đâu đấy!
Nguỵ Kha siết chặt nắm đấm, chỉ hận mình không có khả năng.
Vút!
Hai người nhanh chóng biến mất trong khu rừng tối tăm.
- Nhân loại, cho dù ngươi có nhanh thế nào đi nữa, há có thể nhanh hơn ta?
Thanh Thiên Liệt Hổ nhìn Triệu Phong, ánh mắt bình tĩnh trở lại, chế giễu nói.
- Có điều, món Thần khí trong tay ngươi cũng không tầm thường. Giờ là của ta rồi.
Thanh Thiên Liệt Hổ cười.
- Ha ha, ngươi đánh giá mình quá cao rồi đấy.
Triệu Phong cười khảy, một luồng lực phách khí tức bá đạo bùng phát, giải phóng sức mạnh mà Triệu Phong áp chế.
- Hửm? Che giấu thực lực?
Thanh Thiên Liệt Hổ có phần nhìn không ra thiếu niên tóc kim trước mắt. Rõ ràng chỉ là Huyền Quang Cảnh viên mãn nhưng khí tức toả ra lại tiếp cận nhị giai Chân Thần.
- Dù thế nào thì hôm nay ngươi cũng nhất định phải chết!
Ngọn liệt diệm màu xanh trên người Thanh Thiên Liệt Hổ lại bốc cao hơn.
Nhưng đúng lúc đó, Triệu Phong ở phía dưới đã thu lá chắn về và rút lui.
Đôi thánh quang vũ dực sau lưng hắn giang rộng, phát ra ánh kim quang chói loà.
Vút!
Triệu Phong tháo chạy về một hướng nào đó.
Uỳnh!
Thanh Thiên Liệt Hổ đương nhiên sẽ không tha bỏ qua cho Triệu Phong. Nó biến thành một đạo cực quang màu xanh đuổi theo hắn.
Nhưng giữa hắn và Triệu Phong vẫn luôn có một khoảng cách, không cách nào đuổi kịp được.
Lúc này Thanh Thiên Liệt Hổ trong lòng có chút quái dị, đột nhiên cảm thấy thiếu niên trước mặt cao thâm khó lường. Hơn nữa nó đã đuổi theo lâu như vậy, đã rời khỏi lãnh địa của nó.
Khi Thanh Thiên Liệt Hổ định quay lại thì đột nhiên Triệu Phong lên tiếng:
- Ta đã nói rồi, tốc độ của ta rất nhanh. Cho dù ngươi có thực lực tam giai Chân Thần thì cũng không đuổi kịp ta.
Triệu Phong cười đắc ý.
- Hừ, vậy cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của Thanh Thiên Liệt Hổ!
Thanh Thiên Liệt Hổ bị lời nói của Triệu Phong kích nộ, lập tức kích phát sức mạnh huyết mạch, tốc độ tăng mạnh.
Nhưng nó phát hiện, cho dù kích hoạt sức mạnh huyết mạch thì khoảng cách với Triệu Phong vẫn không thay đổi.
- Không hay rồi!
Trong lòng Thanh Thiên Liệt Hổ bỗng sinh ra sự sợ hãi, thiếu niên trước mặt cao thâm khó lường, hắn cố tình giữ tốc độ tương đương dụ nó đuổi theo.
Vù!
Thanh Thiên Liệt Hổ lập tức lùi về sau, nhưng rồi mắt hắn bỗng tối sầm lại.
- Thần phục chủ nhân đi!
Phía sau Thanh Thiên Liệt Hổ bị một chủng tộc Thái Cổ không lớn lắm nhưng số lượng rất đông, có thể đấu lại Thanh Thiên Liệt Hổ.
Đúng lúc đó từ bốn phía liên tiếp có các chủng tộc Thái Cổ hoặc những đàn chủng tộc khác vây lại.
- Sao có thể như vậy? Ngươi…
Thanh Thiên Liệt Hổ kinh hãi nhìn Triệu Phong.
Nó không thể tưởng tượng được sao một mình Triệu Phong có thể nô dịch nhiều chủng tộc Thái Cổ như vậy. Chiến lực này đã có thể trấn áp chủng tộc Thái Cổ khá mạnh ở đây rồi.
- Lên!
Triệu Phong hạ lệnh, tất cả chủng tộc cùng xông lên.
Chỉ một lát sau Thanh Thiên Liệt Hổ mất đi khả năng chiến đấu, bị Triệu Phong dần dần nô dịch.
- Giờ ta rất cần chiến lực mạnh, nếu không phải thấy thực lực ngươi không tồi thì căn bản sẽ không dụ ngươi tới đây.
Triệu Phong đứng trên đầu Thanh Thiên Liệt Hổ, ánh mắt thâm trầm nhìn về phía xa.
Giờ một lượng lớn cường giả đã vào lãnh địa của hắn, thực lực Triệu Phong lại quá nhỏ, bắt buộc phải nhanh chóng bổ sung tăng cường thực lực.
- Chủ nhân coi trọng như vậy, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng.
Thanh Thiên Liệt Hổ cung kính nói.
Vút!
Triệu Phong thi triển Kim Lôi Quang Dực Thuật bay đi.
Thanh Thiên Liệt Hổ theo phía sau ở một khoảng cách nhất định.
- Tìm được rồi.
Nguỵ Kha và Mã Linh Thi bị thương không thể đi qua xa. Tầm nhìn và cảm tri của Triệu Phong trong Mộng Cảnh Thái Cổ rất tốt nên nhanh chóng tìm được hai người họ.
Nguỵ Kha dùng một số loại đan dược trị thương.
Tầng thứ sinh mệnh của hắn không cao, mà Hồ Thành lại dùng Thần khí nên vết thương không dễ gì hồi phục.
- Tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Thần sắc Mã Linh Thi có phần bi thương.
Hồ Thành người cùng tộc gặp nguy hiểm thì bỏ mặc họ, thậm chí đẩy họ vào nguy hiểm, còn Triệu Phong lại một mình giữ chân chủng tộc Thái Cổ tam giai cho họ chạy trước. Giữa hai người hoàn toàn không thể so sánh.
- Đợi Triệu huynh, huynh ấy sẽ không sao đâu.
Nguỵ Kha nói.
Mã Linh Thi hơi khựng lại, nàng không biết tại sao Nguỵ Kha lại tin vào Triệu Phong như vậy. Nếu là bình thường chắc chắn Triệu Phong đã chết rồi, con Thanh Thiên Liệt Hổ đó là tam giai Chân Thần cơ mà.
Đúng lúc đó, từ phía xa truyền tới một luồng dao động phong lôi.
- Triệu Phong!
Mã Linh Thi giật mình, rồi cười vui mừng, không ngờ Triệu Phong lại quay lại thật.
- Ta đã nói tốc độ của ta rất nhanh, Thanh Thiên Liệt Hổ căn bản không đuổi kịp ta đâu.
Triệu Phong nói.
Rồi ba người nghỉ tại đó nửa ngày, bí cảnh Mộng Cảnh Thái Cổ nguy hiểm trùng trùng, lúc nào cũng phải giữ trạng thái tốt nhất.
Ba người gần như tu luyện suốt nửa ngày.
Nguỵ Kha và Mã Linh Thi cảm nhận được sâu sắc sự nguy hiểm ở đây, thực lực phải mạnh mới đảm bảo an toaàn. Hai người đều đã trải qua nguy hiểm sinh tử, lần này tu luyện có tiến bộ không nhỏ.
Còn Triệu Phong cũng đang cần nâng cao thực lực gấp, như vậy mới bảo vệ được tài nguyên, đồng thời đoạt tài nguyên từ tay cường giả khác.
Để hai người kia không nhận ra điều gì, Triệu Phong chỉ hấp thụ, dung hợp lôi kiếp chi lực đồng thời tham ngộ công pháp tu luyện, hoàn thiện Kim Lôi Quang Dực Thuật, suy diễn Phân Hồn Quyết.
Mộng Cảnh Thái Cổ vô cùng rộng lớn, Triệu Phong chỉ có thể hoạt động trong một phạm vi nhất định, không thể để tâm tới những nơi khác được. Nhưng Triệu Phong có hai phân thân, nếu tiếp tục phân ra phân thân thứ ba thì Triệu Phong có thể khống chế khu vực lớn hơn.
Lúc này Triệu Vạn và Triệu Vong đều tự mình hành động, đó là Triệu Phong lệnh cho họ tăng cường thực lực, đột phá cảnh giới Bán Thần.
Cường giả tới nơi này gần như đều là Chuẩn Thần, cũng chính là cảnh giới Bán Thần. Chỉ khi đạt tới Bán Thần thì mới không bị nghi ngờ, không bị trở thành mục tiêu, mới có khả năng tranh giành với cường giả khác.
Trong Mộng Cảnh Thái Cổ, huyết mạch của Triệu Vạn và Triệu Vong được tăng cường, nếu đột phá Bán Thần thì thực lực của họ có lẽ sẽ vượt qua Nguỵ Kha.
Đến sáng sớm ba người liền xuất phát.
Lúc này Triệu Phong đã trở thành người lãnh đạo của hai người. Họ gần như đều trả lời hết những điều Triệu Phong hỏi.
Đây cũng là mục đích lúc này của Triệu Phong, cố gắng hết sức tìm hiểu hết tình hình về Man Hoang Thái Cổ ở Man Hoang Thần Vực. Thậm chí Nguỵ Kha còn đưa cả bản đồ mà Lam Lân Tộc khó khăn lắm mới có được cho Triệu Phong.
Bản đồ này rất vụn vặt nhưng phần lớn Triệu Phong chưa tới bao giờ. Một vài nơi có nguy hiểm hoặc cơ ngộ đều có chú thích nhất định.
Đột nhiên có âm thanh chiến đấu vọng lại.
- Tới hướng đó xem sao.
Triệu Phong nói.
Thật ra Triệu Phong đã nhìn thấy tình hình cách đó hơn chục dặm từ lâu rồi, là hắn cố tình dẫn hai người tới đây.
Ba người dần tiếp cận nơi có chiến đấu.
Chỉ thấy tại một cửa sơn động có một lão giả và hai thanh niên đang chiến đấu với vài con Kim Giác Viêm Thử.
Tốc độ của Kim Giác Viêm Thử cực nhanh, có thể dùng địa hoả, cái sừng giống như sừng trâu trên đầu cũng là món vũ khí tấn công lợi hại.
Một vài đạo hoả quang đan xem bao xung quanhh bốn người, khí tức toả ra vô cùng cường đại.
- Đáng ghét! Con Kim Giác Hoả Thử này hung mãnh quá!
Hai thanh niên trẻ đều là Chuẩn Thần, một người là nhị giai Chân Thần, người kia yếu hơn một chút.
- Hai người tập trung tấn công vào bụng nó!
Lão giả thanh y thần sắc tối lại, hô lớn.
Vù vù!
Thanh y lão giả vung song quyền, đánh ra một vài đạo lôi điện giữ chân ba con Kim Giác Hoả Thử.
- Giết hết chúng đi!
Bên Kim Giác Hoả Thử, một con có sừng sáng nhất hô lớn.
Trong rừng, Nguỵ Kha và Mã Linh Thi khi nhìn thấy ba người kia thì thần sắc đột nhiên chấn động.
- Triệu huynh đệ, lão giả kia là tam giai Chân Thần, chúng ta mau rời khỏi đây đi.
Ánh mắt Nguỵ Kha nhìn lão giả kia có phần dè chừng.
Tuy trong sơn động toả ra mùi dược thảo kỳ dị, nhưng cả hai bên đều quá mạnh, không phải đối tượng mà họ có thể chống đỡ được.
- Chúng ta vẫn nên tìm mọi người trong tộc đã, như vậy mới có thể gặp được cơ ngộ lớn hơn trong Man Hoang Thái Cổ bí cảnh.
Mã Linh Thi nói.
Hai thanh niên kia là đệ tử của Hoả Dực Tộc, thanh y lão giả là nhân loại, không nhìn ra được chủng tộc huyết mạch.
Nhưng thực lực của ba người họ mạnh hơn họ quá nhiều. Thanh y lão giả là tam giới Chân Thần, hai thanh niên kia một người mạnh hơn cả Hồ Thành, một người thì tương đương Mã Linh Thi.
- Hai người muốn đi thì đi đi. Ta cần thứ trong sơn động.
Triệu Phong nói.
Thật ra Triệu Phong tiếp cận mấy người Nguỵ Kha chỉ để lấy nhiều thông tin và bản đồ. Tiếp theo hắn còn phải tiếp cận với những cường giả khác, để có thông tin bản đồ trong tay họ.
Đúng lúc đó, thanh y lão giả kia ánh mắt loé sáng, hô lên:
- Bằng hữu đang nấp trong bóng tối, nếu đồng ý ra tay tương trợ, cơ ngộ trong sơn động có thể chia đều.
Hai thanh niên kia và Kim Giác Hoả Thử lập tức cảnh giác, nhìn về phía khu rừng bên phải.
Rất nhanh ba người Triệu Phong đã xuất hiện.
- Các ngươi đi đi, thực lực thế này hoàn toàn không giúp được gì cho bọn ta.
Thanh y lão giả liếc nhìn bọn Triệu Phong rồi lạnh nhạt nói, tiếp tục chiến đấu với Kim Giác Hoả Thử.
Kim Giác Hoả Thử cũng không bận tâm ba người Triệu Phong, chúng vốn tưởng sẽ xuất hiện cường giả nhân loại lợi hại, như vậy thì tình hình của chúng sẽ không ổn.
Nhưng ba người xuất hiện này thực lực quả thực quá yếu, cho dù liên thủ với mấy người lão giả kia cũng chẳng ảnh hưởng gì.